“Tôi hỏi người lớn tuổi làm việc ở trong bệnh viện của tôi rồi – kiểu giải phẫu không cẩn thận này, cùng lắm là một sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành học viện y.” Đào Lâm tiếp tục nói.
“Cái gì? Cậu đã hỏi cả vấn đề này rồi á?” Dư Tử Giang lại kinh ngạc, Đào Lâm ngoại trừ cúi đầu gửi liệu cho mình ra, những thời gian khác rõ ràng không hề sờ vào điện thoại, cậu ta hỏi được bằng cách nào thế?
“Vừa nãy, tôi hỏi anh có phải gần đây đang điều tra tôi không, anh bắt đầu chột dạ, ánh mắt lờ đờ, còn giả vờ chỉ đạo trợ lý đang bận tối mũi tối mặt của anh mấy câu nữa.” Đào Lâm nói: “Lúc đó anh không có để ý đến việc tôi đang làm gì.”
“Tôi phát hiện ra năng lực lợi dụng sơ hở của cậu đúng là đỉnh cao đấy.” Dư Tử Giang bất lực than thở.
“Phân tích từ khía cạnh tâm lý thì: một người bác sĩ, nhất là bác sĩ mà có kinh nghiệm phong phú... Bọn họ đều sẽ hình thành cho mình một thói quen nghề nghiệp qua từng ngày làm việc, mỗi một ca phẫu thuật đều sẽ coi trọng sự vững vàng chứ không phải là nhanh chóng. Bởi vì như vậy sẽ có thể giúp bọn họ tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.” Đào Lâm cố ý nhấn mạnh giọng nói: “Vì vậy nếu như hung thủ là một người bác sĩ, hắn ta sẽ không trong tình trạng biết rõ bản thân mình không thành thạo công việc phẫu thuật mà vẫn tự tin rằng bản thân mình có thể nhanh chóng hoàn thành cuộc phẫu thuật như thế. Bác sĩ sẽ không mạo hiểm thế đâu.”
“Được rồi, cậu phân tích nhiều như thế, cuối cùng lại kết luận là hung thủ không phải bác sĩ. Giúp tôi loại trừ một phạm vi cực nhỏ rồi để lại cho tôi một phạm vi cực lớn, suy luận của cậu đúng là chẳng có tác dụng gì.” Dư Tử Giang bất lực cật lực lắc đầu.
“Còn có cái phần giao điểm màu xanh này của cậu... Tôi cảm ơn cậu nhé! Từ cả một thành phố giúp tôi loại trừ được một phần ba thành phố, để tôi còn phải phái thêm hơn nghìn nhân lực cảnh sát nữa đi điều tra lục soát.” Anh ấy chống tay vào hông lớn tiếng rêu rao nói.
Lời nói của Dư Tử Giang hơi khoa trương, nhưng khu vực màu xanh quả thực là không nhỏ, từng người một đi tìm kiếm vừa tốn công sức lại vừa tốn thời gian.
“Tên khốn nạn này đúng là chẳng thèm để lại cho tôi được chút dấu vết nào cả, không có dấu vân tay, không có lấy cọng lông mảnh da nào, chỉ có mỗi nữa cái dấu chân đểu.” Dư Tử Giang thở hổn hển, xem ra đang vô cùng tức giận.
“Giày da, có lẽ là một người đàn ông trung niên, thân thể vạm vỡ, đủ để dễ dàng di chuyển thi thể...” Đào Lâm cúi đầu xuống, lấy tay đỡ lấy cằm.
‘Cao khoảng trên dưới một mét tám mươi, cận nặng hơn bảy mươi ki lô gam.” Dư Tử Giang bổ sung nói: “Đây là đặc điểm của hung thủ mà đồng nghiệp của tôi viết lại.”
“Hung thủ mặc dù không phải là bác sĩ, nhưng chắc chắn có nền tảng về y khoa, hoặc là có bối cảnh về y khoa nhất định nào đó.” Đào Lâm khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nghĩ anh nên đi điều tra ghi chép mượn sách của thư viện trong một năm trở lại đây, xem xem có những người nào đã từng mượn sách về phương diện y học lâm sàng, điều tra kĩ những người thường xuyên mượn sách, thời gian mượn sách lâu. Những cửa hàng bán sách có bán những loại sách như thế này cũng phải điều tra ghi chép bán hàng trong một năm trở lại đây.”
“Một năm! Như thế thì nhiều người lắm!” Dư Tử Giang kinh ngạc.
“Trước khi gây án hung thủ đã chuẩn bị rất kỹ càng, vì thế thời gian và khu vực điều tra chỉ có thể lớn chứ không thể nhỏ.” Đào Lâm trả lời.
“Được, tôi sẽ phái người đi điều tra.” Dư Tử Giang vừa gửi tin nhắn trên điện thoại vừa gật gật đầu.
“Y tá cũng phải điều tra một lượt.” Đào Lâm nói tiếp.
“Ok.” Trên người Đào Lâm như có một sự quả quyết cực lớn khiến Dư Tử Giang không có lấy một chút do dự nghe theo ý kiến của cậu ấy. Dư Tử Giang gõ bàn phím trên màn hình điện thoại như bay, thông báo mệnh lệnh đến từng hội nhóm một.
“Chờ một chút, tại sao tôi lại bị cậu dắt mũi đi theo thế chứ... Tôi mới là đội trưởng cơ mà.” Sau