“Này người anh em, cậu không thấy cậu ác quá sao?” Dư Tử Giang hỏi cậu ta với ý ghét bỏ, anh bất giác lùi lại vài bước.
“Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cái xác chết à? Tôi cứ tưởng anh đã gặp thấy nhiều lần rồi chứ.” Đào Lâm quay đầu nhìn gương mặt méo mó vì khó chịu của Dư Tử Giang rồi cười khẩy, sau đó cậu ta quan sát kĩ lưỡng đống thịt thối nằm la liệt trên đất kia.
“Đào Lâm, rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi? Có thật cậu chỉ là sinh viên đại học thôi không?” Dư Tử Giang thở hổn hển hỏi, khi nhìn thấy cái xác, anh cảm thấy Đào Lâm rất bình thản.
Đào Lâm quay phắt lại, cậu im lặng một lúc rồi nhìn anh với ánh mắt sắc như dao cau.
“Mười chín.” Đào Lâm bình thản đáp lại:
“Thế anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi? Dù nghĩ thế nào thì tôi cũng có thể được coi
là người từng trải, chẳng qua tôi không thích thể hiện cảm xúc buồn, vui, yêu,
ghét ra mặt như các anh.”
“Anh Dư! Đây là báo cáo điều tra mới
nhất!” Đúng lúc này, một cảnh sát vừa sơ trên tay vừa chạy nhanh về phía Dư Tử
Giang.
“Cứ từ từ thôi, anh xem anh kìa…” Dư Tử
Giang cầm tập tài liệu, vỗ nhẹ vào lưng anh cảnh sát đang đứng khom người bên
cạnh.
“Quanh cái xác... chúng tôi tìm thấy một
số mảnh vụn thức ăn. Sau khi phân tích, chúng tôi phát hiện đó là... loại thức
ăn dành cho mèo và chó...” Người trợ lý vừa thở hổn hển vừa giải thích báo cáo
cho Dư Tử Giang.
“Thôi xong!” Đào Lâm bỗng cười khẩy rồi
lại thở dài khiến Dư Tử Giang rùng mình: “Hung thủ cố ý dụ tụi chó mèo hoang
tới đây và vì thế mục tiêu của hắn đã thành công mỹ mãn: rất nhiều chứng cứ bị
tiêu hủy.”
“Cậu nói đúng. Với nền xi măng khô ráp như
thế này, việc để lại dấu chân hầu như rất khó, cộng với việc đám chó mèo hoang
chạy tới đây khiến các dấu vết đều biến mất..” Dư Tử Giang bất lực thở dài, anh
ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh đầy nắng.
“Xin hỏi, thứ bột trắng trên mặt và tóc
của người đã khuất là gì vậy?” Đào Lâm hỏi ngược.
Dư Tử Giang nhìn Đào Lâm rồi lại nhìn trợ
lý của anh, nói: “Anh trả lời câu hỏi của cậu ta.” Dư Tử Giang gật đầu với trợ
lý.
“Đó chỉ là vôi bột bình thường.” Người trợ
lý nói.
“Vôi bột khi gặp nước có thể gây bỏng da.”
Đào Lâm nâng cặp mắt kính rồi nói tiếp: “Cũng may trời không mưa, thêm vào đó
đám chó mèo hoang vì mải tranh miếng ăn đã làm mất một phần bột rất lớn. Nếu
lúc ấy có một trận mưa to, cái xác kia sẽ bị hủy hoại.” Nghĩ đến công dụng của
vôi bột, cậu ta bất giác rùng mình.
“Nói cách khác, hung thủ đã chuẩn bị rất
kĩ. Cái xác nếu không bị cháy cũng sẽ bị đám cho mèo ăn mất.” Dư Tử Giang nói.
Đào Lâm bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu
không chắc chắn lắm: “Tôi chưa rõ lắm, trừ phần đầu, các bộ phận khác của cơ
thể đều không thấy có vôi bột. Chó mèo gặm các phần còn lại, còn vôi bột đã
tiêu hủy diện mạo của người đã mất. Điều này cho thấy, phương án mà hung thủ đã
chuẩn bị không phải là “Nếu phương án một không được thì sẽ thực hiện phương án
hai” mà là “Thực hiện cả hai phương án cùng một lúc”.
“Ý cậu nói tôi bị líu lưỡi à?” Dư Tử Giang
cau mày.
“Nhưng điểm mâu thuẫn ở đây là: nếu ngay
từ đầu hắn đã muốn hủy hoại khuôn mặt của người đã khuất, hắn có thể đổ vôi bột
và đổ nước trực tiếp lên đó. Tại sao hung thủ lại đặt hy vọng vào một trận mưa
không biết có hay không cho “Kế hoạch hoàn hảo” của hắn?” Đào Lâm không quan
tâm Dư Tử Giang hiểu hay không, cậu chỉ tiếp tục nói những gì cậu ta muốn nói.
“Chúng tôi đã tìm ra danh tính của người
đã khuất, cậu muốn nghe không?” Dư Tử Giang buộc phải cắt ngang suy nghĩ của Đào
Lâm, bắt cậu ta phải ngẩng đầu nhìn anh.
Nghe vậy, Đào Lâm lại quay phắt lại: “Sao
lần này các anh nhanh thế?” Cậu ta không dám tin, nói tiếp: “Tôi cứ nghĩ lần
này tôi sẽ phải đợi rất lâu mà không thấy kết quả như hai lần trước.”
“Ở hai vụ án trước, hung thủ đã lấy đi tất
cả các giấy tờ có thể chứng minh danh tính của người đã chết, khiến việc xác
minh danh tính trở nên vô cùng khó khăn. Hiện quy luật gây