“Anh ta có điều gì kỳ lạ không? Cô thử nhớ lại một lần nữa xem sao.” Dư Tử Giang nói.
“Ừm...” Nhân viên bán hàng nghiêng đầu, cố gắng suy nghĩ lại, đột nhiên, cô nghĩ ra được điều gì đó, mở to đôi mắt trong veo: “Anh ta rất thích đọc báo trong cửa hàng của chúng tôi! Tôi thật sự còn không tìm ra được khách hàng nào nhiệt tình đọc sách như anh ta, hơn nữa mỗi một lần anh ta đều sẽ xem thật lâu...”
“Xin hỏi khoảng thời gian này anh ta ở trong quán cà phê, có gặp qua người nào khác không?” Đào Lâm không biết từ khi nào đã từ phía sau Dư Tử Giang chạy ra, hỏi nhân viên bán hàng.
“Anh ta thường ngồi im lặng một mình, nhưng vài ngày trước, có người đã đến nói chuyện với anh ta một lúc. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vậy nên tôi đã nhìn thêm một vài lần.” Nhân viên bán hàng gật đầu.
“Hãy giúp tôi sao chép lại một bản sao video giám sát trong cửa hàng, tôi muốn đoạn video trong khoảng một tuần.” Đào Lâm không nói thêm gì, lập tức từ trong túi quần áo lấy chìa khóa của mình ra, trên móc chìa khóa có móc một cái USB nhỏ. Cậu ta lập tức đưa toàn bộ chìa khóa cho nhân viên bán hàng.
Cậu ta nhẹ nhàng mỉm cười với nhân viên bán hàng, lúc này vẻ mặt của Đào Lâm mới có được thần thái trẻ trung đúng với độ tuổi của cậu ta.
Dư Tử Giang kinh ngạc quay đầu liếc nhìn qua Đào Lâm. Anh không nghĩ tới Đào Lâm ngay cả USB cũng đã chuẩn bị xong, kiểu hành vi rất có tính toán trước này khiến Dư Tử Giang cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng Đào Lâm không quan tâm đến sự kinh ngạc của Dư Tử Giang, tiếp tục lộ ra vẻ mặt “chân thành cần tới sự giúp đỡ” với nhân viên bán hàng.
“Được, các anh ngồi chờ một chút.” Nhân viên bán hàng nhận lấy chiếc USB, xoay người đi vào một căn phòng nhỏ phía sau.
Đào Lâm gật đầu, xoay người tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
“Cậu còn mang theo USB của mình không?” Dư Tử Giang ngồi xuống ngay sau đó.
“Loại móc khóa USB này không phải là rất phổ biến sao? Rất dễ sử dụng, tôi thường mang theo một bản tài liệu khóa học. Đào Lâm nhún vai trả lời.
“Nhưng điều này không phù hợp với quy tắc! Sao chép bằng chứng pháp lý với một chiếc USB cá nhân, điều này có công bằng hay không?” Dư Tử Giang trừng mắt nhìn Đào Lâm một cái.
“Vậy anh nói cho tôi biết, anh có mang theo USB không? Anh đã sao chép nó chưa vậy?” Đào Lâm lạnh lùng chất vấn.
“Được thôi. Tôi sẽ không tranh cãi với cậu nữa! Lần sau tôi sẽ chú ý! Đừng có mà bắt lỗi tôi!” Dư Tử Giang khoát khoát tay, cắt ngang chủ đề này, không muốn nói đến nữa. Dù sao anh cũng không thể ngăn cản Đào Lâm, cuối cùng vẫn không phải tự chuốc lấy tức giận sao, một loạt vụ án đã khiến anh cảm thấy rất phiền lòng!
“Anh yên tâm, sau khi tôi xem xong sẽ mang USB đến cục cảnh sát. Tuyệt đối sẽ không đến được tay người thứ ba.” Đào Lâm nói.
“Đến tay người thứ ba thì chúng ta đều xong đời!” Dư Tử Giang hung hăng nhắc nhở.
“Thân Thụ Trung Trung này hình như rất quan tâm đến vụ án giết người moi tim hàng loạt.” Đào Lâm đặt khuỷu tay lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi, cúi mặt xuống trầm tư: “Những tờ báo này có một điểm chung đó là mỗi ngày trên báo đều có một trang về vụ giết người hàng loạt, hơn nữa bố cục của số trang này cũng không hề nhỏ. Tôi nghĩ rằng anh ta rất quan tâm đến việc đọc báo, đó là bởi vì những bài báo như thế này.”
“Anh ta rất quan tâm đến những tin tức này ư, tại sao chứ?” Dư Tử Giang cũng trầm tư theo.
“Tại sao ư? Anh ta đã cho tôi cảm giác như thể ông ta biết rằng ông ta sẽ là một mục tiêu.” Đào Lâm lẩm bẩm một câu: “Nhưng tại sao? Làm thế nào anh ta có thể biết được rằng anh ta sẽ là mục tiêu của hung thủ.”
Dư Tử Giang ngước mắt lên nhìn Đào Lâm, chỉ thấy cậu ta vẫn đang say sưa suy nghĩ, lông mày nhíu mày thành một đường hỗn độn. Lúc này Đào Lâm đột nhiên muốn duỗi ngón trỏ đẩy kính của mình ra, ngón