Sáng hôm sau.
Dư Tử Giang từ từ mở mắt. Nhìn xuống mặt đất thấy có vài người đang tới, anh ngạc nhiên rồi ngồi dậy.
Lúc sáng, Dư Tử Giang quên chỉnh đồng hồ báo thức, nên lúc anh dậy mọi người trong phòng đã đến và làm việc.
“Mình ngủ quên mất.” Dư Tử Giang vừa ngái ngủ vừa chải mái tóc rối bù của mình. Đầu anh vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nên đành ngơ ngác nhìn xung quanh và chưa nói được gì.
“Sao tối hôm qua sếp không về?” Thấy Dư Tử Giang đã dậy, người trợ lý liền chạy đến.
“Sao đến giờ làm rồi mà chẳng ai gọi tôi dậy?” Dư Tử Giang vội đứng dậy và chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch.
“Hôm qua, vừa xuống máy bay anh đã chạy đến tiểu khu Hoằng Bác, sau đó trở về và ở lại văn phòng cả đêm. Thấy thế, chúng tôi nỡ gọi anh dậy.” Người trợ lý chạy theo Dư Tử Giang đến phòng vệ sinh rồi giải thích khi anh đang rửa mặt.
“Lúc anh đang nghỉ ngơi cũng là lúc tên hung thủ nghĩ cách để thoát tội.” Dư Tử Giang lấy tay hứng dòng nước máy lạnh ngắt rồi tạt vào mặt một cách thô bạo.
“Nhưng ở lại đây không hề vô ích, đêm qua tôi đã phát hiện được vài thứ.” Dư Tử Giang khóa vòi nước, lắc rơi vài giọt nước trên tay rồi vừa ra khỏi phòng vệ sinh vừa nói.
“Phát hiện gì thế?” Người trợ lý vui mừng khôn xiết.
“Tìm một người giúp tôi.” Dư Tử Giang vỗ vài cái lên vai anh và ra hiệu cho trợ lý trở về bàn làm việc của anh.
Dư Tử Giang nhanh chóng mở máy tính, vài tấm ảnh chụp màn hình video giám sát lập tức hiện lên màn hình.
Trong bức ảnh là góc nghiêng và góc chính diện của một cậu bé với đường nét khá rõ ràng.
“Điều tra người này giúp tôi.” Dư Tử Giang bấm vào lệnh “In ảnh”, máy in trên bàn kêu ầm ĩ trong vài phút rồi cho ra tấm ảnh của một cậu bé.
“Chuyện này...” Trợ lý thấy khó hiểu.
“Nghi can.” Dư Tử Giang cầm lấy tấm ảnh, hơi ấm còn vương lại trên mặt giấy.
“Cậu này á?” Trợ lý sửng sốt, anh càng không hiểu.
“Tối qua tôi đã xem kỹ video giám sát của hai hiện trường vụ án và phát hiện: trong thời gian gây án cậu này đã xuất hiện tại cả hai hiện trường vụ án.” Dư Tử Giang giải thích.
“Trong vụ án đầu tiên: thời gian tử vong của người đàn ông tại tiểu khu Hoằng Bác được ước tính từ bảy đến tám giờ tối. Vào lúc năm giờ chiều, cậu này vào cùng khu nhà với nạn nhân và rời khỏi tiểu khu lúc tám giờ ba mươi”. Dư Tử Giang vừa nói vừa chỉnh video trên màn hình máy tính đến thời điểm cậu bé kia xuất hiện.
“Vụ án thứ hai: thời gian tử vong của cô gái tại khu bán sách Thiên Duyệt được ước tính từ sáu đến bảy giờ tối. Cậu này bước vào hiệu sách lúc năm giờ ba mươi chiều và rời khỏi lúc tám giờ tối. Và theo đoạn video giám sát của khu bán sách, cậu này đã biến mất trong khoảng thời gian ngắn.” Dư Tử Giang vừa nói vừa gõ bàn phím và dừng lại tại bức ảnh với góc mặt hơi nghiêng của cậu ta.
“Cậu này là người duy nhất thỏa mãn cả điều kiện về thời gian và không gian để phạm tội.” Nói xong, Dư Tử Giang khoanh tay trước ngực, sau đó tựa lưng vào chiếc ghế mềm, trông anh khá thoải mái và nhẹ nhõm.
“Nhưng nhìn cậu này còn rất trẻ...” Người trợ lý gãi đầu.
“Nhìn qua chắc khoảng hai mươi tuổi!” Dư Tử Giang đáp lại.
“Nhưng trong hồ sơ tội phạm, chúng tôi có ghi rõ hung thủ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.” Người trợ lý lắc đầu, anh không đồng ý với suy luận của Dư Tử Giang.
“Hồ sơ được tạo ra dựa trên thủ thuật gây án, phân tích các đặc điểm và cách bố trí của hiện trường để phác thảo tâm lý phạm tội của tội phạm, sau đó dự đoán thêm về giới tính, tuổi tác, lý lịch, nghề nghiệp, ngoại hình và các đặc điểm khác của hắn.” Dư Tử Giang lại nhướng mày: