Nghe xong, Đào Lâm nhăn mày trầm tư.
“Quyền hạn của người nhà tôi không lớn đến thế, ông ấy chỉ là một cảnh sát bình thường trong đồn. Việc này anh có thể nhờ Dư Tử Giang giúp.” Tần Yêu nói thêm.
“Vậy cô có thể nhờ người nhà của cô tìm lại hồ sơ ghi quá trình gây án của ba người họ không? Không cần tổng hợp đầy đủ, tôi chỉ muốn xem khái quát những tình tiết đã xảy ra trong những vụ án cũ của ba năm trước thôi.” Đào Lâm lùi lại.
Tần Yêu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng. Có điều những vụ án này đều đã xảy ra từ rất lâu, dù cảnh sát có tìm mọi ngóc ngách cũng không thể tổng hợp đủ được.”
“Không sao, tôi chỉ cần thông tin sơ bộ.” Đào Lâm nói tiếp: “Những việc còn lại… Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Vẫn như cũ, tối nay sau khi nhận được email, đọc xong anh nhớ xóa ngay.” Cuối cùng, Tần Yêu và Đào Lâm cũng tìm được tiếng nói chung.
Hai người họ đi hai hướng khác nhau, nhà của Đào Lâm nằm ở hướng ngược lại với đường về trường đại học G của Tần Yêu.
Tần Yêu lên xe buýt, còn Đào Lâm xuống ga tàu điện ngầm.
Trên chiếc xe buýt đang chạy bon bon trên con đường gập ghềnh, cơn gió thổi qua người cô gái đang ngồi bên cửa sổ. Cô lặng im ngắm nhìn dòng người đông đúc đang chạy xe bên ngoài, ngón tay cô liên tục gõ nhẹ lên đùi như đang làm theo một thứ gì đó.
Trên chuyến tàu điện ngầm đông đúc, cậu thiếu niên nhường cái ghế mà khó khăn lắm cậu mới giành được cho cụ già, sau đó rúc vào một góc và cố gắng suy nghĩ để tìm thêm manh mối. Tiếng nói chuyện, cười đùa của mọi người xung quanh không hề gây ảnh hưởng đến cậu, bởi lúc này trông cậu như đang đắm chìm vào một thế giới chỉ có cậu và bản kế hoạch đầy phức tạp của mình.
Đào Lâm không quên cầm theo chiếc USB đang móc vào chìa khóa của mình. Vừa về đến nhà, cậu đi thẳng đến bàn máy tính và sao chép video trong USB vào máy. Để không làm chậm trễ thời gian của Dư Tử Giang, chưa kịp xem xong nội dung, cậu vừa lên ứng dụng tìm người chuyển hàng, vừa gói USB vào chiếc phong bì rồi gửi đến đồn cảnh sát.
Khi mọi việc được xử lý ổn thỏa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi trước máy tính, đeo kính và mở đoạn video quán cà phê kia lên xem.
Camera giám sát phía trước đã quay được Thân Thụ Trung. Anh ta luôn thích ngồi trong quán café và cách xa cửa sổ. Việc hòa vào những nhân viên văn phòng luôn tất bật khiến người khác khó để mắt đến anh ta.
Đúng như Đào Lâm dự đoán, Thân Thụ Trung luôn nhìn tờ báo với gương mặt hốt hoảng và đọc cho đến khi quán tắt đèn, đóng cửa.
Đào Lâm tua video giám sát cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông bước đến chỗ của Thân Thụ Trung. Khi ấy trời đã tối và đây cũng là lần cuối cùng Thân Thụ Trung xuất hiện tại cửa hàng.
Đó là người đàn ông mặc vest và đi giày da. Người đó ung dung ngồi ở cái ghế đối diện Thân Thụ Trung, Thân Thụ Trung cũng vô thức đặt tờ báo trên tay xuống. Vài giây sau, người đàn ông đó bắt đầu bàn bạc chuyện gì đó với Thân Thụ Trung.
“Là người quen.” Trong đầu Đào Lâm bỗng nảy ra điều đó.
Đoạn video giám sát ghi lại khuôn mặt của người đàn ông đó rất rõ. Người đó giơ tay lên, mặt đồng hồ bằng bạc sáng loáng ở cổ tay trông rất bắt mắt.
“Người giàu có.” Ba từ ấy lóe lên trong đầu Đào Lâm.
Danh tính, địa vị của người đàn ông này hẳn không bình thường, và tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt của hắn cũng đã được quay lại.
Đây chắc chắn là một tin tốt đối với Đào Lâm, nhờ thứ này Dư Tử Giang sẽ nhanh chóng tìm ra tên tuổi của hắn.
Xem xong đoạn video giám sát, Đào