“Chỉ có mỗi âm “Lộ” thì có biết bao nhiêu từ đồng âm, chúng ta còn chưa kịp biết cách viết chính xác của nó như thế nào thì đã bị Triệu Thần đuổi ra ngoài rồi.” Đào Lâm tiếp tục nói.
“Hơn nữa tỷ lệ xuất hiện của cái tên này rất nhiều, tôi thậm chí còn nghi ngờ đó không phải là tên thật của vợ anh ta, mà chỉ là Triệu Thần tìm bừa một cái tên để lừa chúng ta mà thôi.” Cậu ấy khoanh tay trước ngực nói.
“Anh ta nói dối? Tại vì sao chứ?” Dư Tử Giang thắc mắc nói.
“Làm ra chuyện xấu không thể để người khác biết được đương nhiên là phải nói dối để che giấu rồi.” Đào Lâm lí nhí nói một câu mà chỉ có bản thân cậu ấy mới nghe rõ.
“Thế tôi phải làm sao? Chẳng lẽ không điều tra vợ cũ của anh ta nữa?” Dư Tử Giang chỉ lo lắng hỏi.
“Đương nhiên phải điều tra rồi.” Đào Lâm lập tức cắt ngang lời của Dư Tử Giang: “Điều tra những người thông báo mất tích trong mấy năm trở lại đây của thành phố X, tìm một người phụ nữ mất tích mà có độ tuổi xấp xỉ với Triệu Thần. Giới hạn thời gian không cần quá dài, khoảng trên dưới năm năm là được – dấu vết của bình hoa ở trên bệ cửa sổ vẫn còn khá rõ nét, vì vậy thời gian trôi qua không quá lâu.”
“Cậu nghi ngờ...” Dư Tử Giang kinh ngạc há hốc mồm.
“Đúng thế, tôi nghi ngờ anh ta đã giết chết chính người vợ của mình.” Đào Lâm tiếp lời: “Ở trong chính căn nhà đó.”
“Không phải...” Dư Tử Giang nhún nhún vai, nghiêng nghiêng đầu chấy vấn: “Cậu dựa vào cái gì chứ? Không có căn cứ mà lại nghi ngờ anh ta giết người à... Chuyện này liên quan đến tính mạng người đấy...” Anh ấy vừa lái xe vừa làu bàu nói.
“Ban nãy anh cũng nghe thấy tôi nói rồi đấy.” Đào Lâm tăng âm lượng lên ngay lập tức cắt ngang lời nói của Dư Tử Giang: “Trong căn nhà đó có rất nhiều vết tích của việc giằng co, đây chính là căn cứ - Mặc dù nó không thể làm chứng cứ thực tế. Hơn nữa tất cả những câu hỏi có liên quan đến thông tin cá nhân của vợ anh ta mà tôi hỏi, đều bị anh ta trả lời qua loa lướt qua, điều này cũng đủ để khiến tôi nghi ngờ.”
“Nhưng không phải ban nãy cậu nói cậu cảm thấy Triệu Thần và vợ của anh ta đã ly hôn rồi sao?”
Nếu như tôi nói là anh ta đã giết người thì anh ta cũng không đời nào thừa nhận. Hơn nữa anh ta chắc chắn định lấy cái cớ “ly hôn” để lừa tôi, tôi cũng không muốn tốn thời gian xem kịch nên để anh ta nhanh chóng diễn xong cho rồi...” Đào Lâm trả lời ngay lập tức: “Sự thực chứng minh anh ta diễn kịch rất tốt, đến anh cũng cảm động luôn rồi.” Nói xong cậu ấy còn không quên trêu chọc Dư Tử Giang một câu.
“Tôi vẫn cho rằng kết luận của cậu quá qua loa.” Dư Tử Giang khe khẽ thở dài.
“Cảm thấy... Cậu biết đấy...” Anh ấy đột nhiên ngấp ngúng, lo sợ những lời mình nói ra sẽ làm tổn thương Đào Lâm: “Giống như là đoán vậy...”
“Tôi thấy rằng tôi vô cùng nhạy cảm với những thứ có liên quan đến máu me.” Đào Lâm nghiêng nghiêng đầu nói.
“Cái đó của cậu gọi là mở thiên nhãn, là mê tín. Là không đáng tin.” Dư Tử Giang nói một câu chua chát.
“Không biết nữa...” Đàm Lâm chầm chậm nói: “Tôi cảm thấy trong căn nhà đó có mùi của máu tanh.” Đào Lâm nói một câu rợn người, cuối cùng đến bản thân cậu ấy cũng phải lắc lắc đầu.
“Thế cậu nói cho tôi biết, Nếu như anh ta đã giết chết vợ của chính mình thì tại sao lại còn phải sắp xếp đồ dùng của vợ anh ta một cách ngay ngắn thế chứ, sao không châm một mồi lửa đốt sạch đi cho xong?” Dư Tử Giang đưa mắt liếc nhìn Đào Lâm ngồi ở ghế lái phụ một cái: “Giữ lại những thứ này không phải rất dễ dàng để lại sơ hở sao?”
“Châm một mồi lửa đốt sạch đi mới để lại sơ hở chứ?” Đào Lâm mỉm cười: “Tất cả mọi người ở xung quanh Triệu Thần đều biết rằng anh ta có vợ, bỗng nhiên có một ngày không thấy vợ của anh ta nữa, nếu như đến cả đồ dùng thường ngày của vợ anh ta cũng không thấy đâu nữa, sự lạ thường như thế mới rất dễ khiến người khác muốn biết ngọn ngành mọi chuyện.”
Dư Tử Giang nghe thấy thế gật gật đầu tán