“Tôi đi trước đây, Lâm Quy Vấn đang đợi tôi.” Không đợi Đào Lâm mở lời, Tần Yêu đã lên tiếng. Trong bóng tối, dù không thể nhìn rõ từng cử chỉ của Đào Lâm, nhưng cô có thể đoán chính xác Đào Lâm đang nghĩ gì: cuộc gọi này rất quan trọng, và chắc chắn cậu không muốn cô nghe thấy.
Đào Lâm thấy cô bước ngày một nhanh hơn, trong chốc lát nơi này chỉ còn mình Đào Lâm.
“Hiệu suất làm việc của anh cao đấy.” Đào Lâm mở to mắt rồi trả lời Đại Đao. Chỉ trong một ngày mà anh ta đã thu được tin tức của Hồ Tông Hàn, Đào Lâm nay phải nhìn Đại Đao với con mắt khác.
“Trùng hợp thế này, tôi có người quen hay qua lại với Hồ Tông Hàn, nên mới tìm ra anh ta nhanh như thế.” Đại Đao cười khà khà: “Nói ra chắc cậu cũng chẳng tin, nếu đêm đó cậu ở lại quán ba thêm một chút, tôi có thể sẽ đưa cậu đến gặp anh ta.”
Xem như Đào Lâm đã tìm được người có thể giúp ích cho cậu. Người dưới trướng Đại Đao rất nhiều, thêm nữa anh ta là một người giàu có, nên việc tìm kiếm Hồ Tông Hà vô cùng dễ dàng. Tuy nhiên, do thân phận đặc biệt của mình, Đại Đao sẽ không bao giờ hợp tác với cảnh sát, điều này thực đáng tiếc.
“Người của anh dính líu đến ma túy?” Đào Lâm cau mày, cậu vừa nghe thấy điều không hay từ Đại Đao.
“Đừng hiểu lầm.” Đại Đao nhanh chóng đáp lại: “Người của tôi chỉ bán rượu cho anh ta... Cậu biết đấy, quán bar nhiều người như thế, làm sao tôi có thể kiểm soát hết được.”
“Nói đi, anh ta đang ở đâu?” Đào Lâm gật đầu, cậu chấp nhận lời giải thích từ Đại Đao, rồi vừa hỏi vừa bước xuống chậm rãi.
“Ban ngày, anh ta sẽ làm việc ở một công trường tên Bằng Huy nằm ở ngoại ô thành phố. Buổi tối, anh ta thường đến các quán bar, nhưng lịch đi của anh ta thì không cố định.” Đại Đao trả lời.
“Đã hiểu.” Đào Lâm nghiêm nghị nói: “Anh không cần tiếp tục theo dõi nữa, chuyện còn lại để tôi lo là đủ.”
Đào Lâm vừa nói vừa đi về phía trước. Vừa ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm, Đại Đao cúp điện thoại.
Cậu dừng lại trước tòa nhà, sau đó mượn ánh sáng mờ ảo hắt ra để mở danh bạ điện thoại, rồi nhanh chóng bấm số của Dư Tử Giang.
Vài giây sau, tiếng ho nhẹ phát ra từ đầu dây bên kia.
“Này, Dư Tử Giang!” Đào Lâm nóng lòng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Dư Tử Giang đáp.
“Hồ Tông Hàn đang làm việc ở một công trường tên là Bằng Huy nằm ở ngoại ô thành phố. Hãy cử người theo dõi anh ta.” Đào Lâm nói ngắn gọn.
“Cái gì?!” Dư Tử Giang vô cùng ngạc nhiên, anh hỏi lại: “Sao cậu biết? Tên chết bẵm nhà cậu tìm được anh ta chỉ trong một ngày? Cậu là rada à?”
“Tôi có mật thám.” Đào Lâm cúi đầu rồi trả lời.
“Mật thám?” Dư Tử Giang càng sửng sốt: “Cậu mới bằng đấy tuổi mà hậu thuẫn ghê thế?” Anh hiểu “Mật thám” Đào Lâm là gì, chỉ là anh cảm thấy khó tin.
“Tóm lại anh mau cử người theo dõi anh ta!” Đào Lâm không muốn giải thích quá nhiều.
“Được.” Dư Tử Giang thở dài ngao ngán, anh khá xấu hổ.
“Hãy nhớ, đừng vội bắt ngay khi vừa tìm thấy anh ta. Hãy dùng anh ta làm mồi nhử để câu được một con cá lớn.” Đào Lâm đáp lại.
Dư Tử Giang biết thứ mà cậu gọi là con cá lớn là một kẻ giết người biến thái của một vụ giết người hàng loạt đầy man rợ.
“Tôi biết rồi.” Dư Tử Giang tựa người vào mép bàn, rồi thở dài nhẹ nhõm.
Vừa nhận được tin của Đào Lâm, anh lập tức cử người đi điều tra ngay trong đêm. Chỉ trong nháy mắt anh đã nắm được thông tin.
“Ngày mai tôi sẽ đích thân đi theo dõi anh ta. Nhớ kĩ, đừng