Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 107


trước sau

Tracy cho Loan Niệm xem một video.

Trong giới HR đang lan truyền video về một nhân viên nhảy lầu vì không chịu được áp lực, phần cuối của video là tiếng khóc đau đớn cõi lòng của một cô gái.

Loan Niệm nhìn thấy Thượng Chi Đào khóc thảm thiết, chẳng hiểu sao anh cũng đau lòng theo. Anh trả điện thoại lại cho Tracy, cúi đầu hỏi cô ấy: “Người chết tên là gì?”

“Để tôn trọng người đã khuất, người ta không tiết lộ danh tính của anh ta, nghe nói là họ Tôn.”

Loan Niệm ngẩng lên nhìn Tracy, sau lại nhìn về vị trí làm việc trống trơn của Thượng Chi Đào.

“Josh cho nghỉ phép rồi.” Tracy nói với Loan Niệm: “Trong trường hợp đặc biệt này, chúng ta không thể ép buộc nhân viên đi làm, dù sao cô ấy cũng đang suy sụp.”

“Tốt.”

Loan Niệm liên tục gọi điện cho Thượng Chi Đào nhưng không ai nghe máy. Anh đứng dậy đi ra ngoài, anh từng đến nhà của Thượng Chi Đào, đó là một căn nhà ấm cúng. Anh ấn chuông cửa mấy chục phút, mới nghe thấy tiếng chân rề rà đi tới. Cửa mở ra, anh nhìn thấy một Tôn Vũ không có chút sức sống nào.

“Có chuyện gì sao?” Tôn Vũ hỏi anh.

“Thượng Chi Đào đâu?” Loan Niệm hỏi. Tôn Vũ nghiêng người để anh đi vào nhà, còn mình thì quay về phòng ngủ. Trái tim Loan Niệm chợt thắt lại. Anh đi đến cửa, đẩy cửa ra, nhìn thấy Thượng Chi Đào đang tựa vào đầu giường đọc sách.

Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt xa cách tựa như nhìn một người không mấy thân quen. Loan Niệm ngồi bên giường cô, một lúc lâu sau anh đưa tay tìm kiếm tay cô, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay cô, nói với cô: “Nén bi thương.”

Thượng Chi Đào rút tay lại, không hề đáp lời anh. Loan Niệm cứ vậy ở bên cô. Cửa sổ trong phòng cô đóng kín, còn kéo rèm, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Dường như cô đã có mấy ngày không ngủ, dưới khóe mắt có quầng thâm nhàn nhạt. Có vẻ như cô cũng không tắm rửa, trong phòng thậm chí đã bốc mùi ẩm mốc.

“Muốn ra ngoài đi dạo không?” Loan Niệm hỏi cô.

“Anh có thấy vui không?” Thượng Chi Đào đột nhiên hỏi anh như vậy.

“Vui gì?”

“Tôn Viễn Chứ mà anh không ưa chết rồi, anh có cảm thấy vui hơn chút nào không?” Thượng Chi Đào đặt sách xuống, nhìn Loan Niệm: “Tôn Viễn Chứ bị anh vu vạ vô số lần đã chết rồi, anh có vui không?”

“À không, hẳn là anh sẽ không vui. Vì anh chẳng có quan hệ gì với anh ấy, anh lúc nào cũng ở tít trên cao chẳng quan tâm đến chuyện gì, chỉ biết sống cho mình mà.”

“Em cảm thấy anh là loại người đó sao?” Anh hỏi cô.

“Anh không phải sao?” Thượng Chi Đào hỏi ngược anh. Cô không để tâm đến đáp án lắm, chỉ là trong lòng cô như có cái gì bít kín, khiến cô muốn trút bỏ ngay lập tức. Cô cảm thấy Loan Niệm là đối tượng thích hợp nhất để trút giận, bất kể bạn nói cái gì, cùng lắm thì anh chỉ tức giận, cùng lắm thì mắng một câu ngu ngốc, anh chưa bao giờ bận tâm điều gì vì anh vốn dĩ chẳng hề bận tâm. Một người không hề bận tâm chuyện gì như anh đúng là quá hạnh phúc, vì không bận tâm nên bản thân anh chưa từng chịu khổ sở, anh chỉ biết làm người ta khổ sở.

Thật bất ngờ, lần này Loan Niệm không tức giận.

Anh đi tới chỗ cửa sổ kéo rèm ra, ánh nắng chiếu qua cửa sổ hắt lên mặt Thượng Chi Đào, mắt cô cảm nhận được cơn đau nhói, quay đầu đi.

“Kéo rèm lại.” Cô nói với anh.

Loan Niệm làm như không nghe thấy, xoay người đi ra ngoài tìm khăn mặt trong phòng tắm. Tường phòng tắm của ba người đóng một giá treo khăn mặt, ba chiếc khăn sạch sẽ treo bên trên với khoảng cách hợp lý. Trên giá được đánh tên bằng bút màu, Loan Niệm cầm lấy chiếc khăn dưới dòng chữ “Đào Đào”, mở vòi nước thấm ướt khăn rồi vắt khô, sau đó quay lại phòng ngủ.

Sách của Thượng Chi Đào nằm bên tay cô, cô nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ cái gì. Loan Niệm đến bên cô, vừa mới duỗi tay ra đã bị cô hất ra, “Anh tránh ra! Đừng động vào tôi!”

Loan Niệm không nói một lời, ấn cô nằm xuống giường, bất chấp sự giẫy giụa kịch liệt của cô, phủ khăn lên mặt cô, nhưng động tác lau rất nhẹ nhàng. Trên má cô còn vệt nước mắt qua một đêm, lòng Loan Niệm lại đau nhói.

Đôi mắt Thượng Chi Đào sưng đỏ, cô nghiến chặt răng, nuốt nước mắt vào trong, nghiêng đầu không nhìn Loan Niệm. Cô không muốn thấy anh, nhất là vào những lúc cô nhếch nhác thế này, cô chỉ hi vọng anh nhanh chóng rời khỏi đây, để cô được đọc sách trong yên tĩnh.

Loan Niệm chưa bao giờ để cô được như ý.

Anh kéo ghế đặt bên giường cô, ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra xem, không nhìn Thượng Chi Đào.

Cả hai đều không nói chuyện, bầu không khí rất yên ắng.

Thượng Chi Đào lại ngồi dậy, cầm sách đọc. Cô đọc cuốn sách này, ngay cả trang sách cũng không dám gấp, chỉ nhẹ nhàng lật trang. Tôn Viễn Chứ đã để lại một phòng đầy sách là sách cho cô.

Thượng Chi Đào nghĩ bụng, mình phải mua một căn nhà lớn một chút, như vậy mình mới có tường sách, mới có chỗ để bỏ chỗ sách này.

Hai người cứ ngồi như vậy đến chiều tối, Loan Niệm không nói lấy một câu. Khi trời tối hơn một chút, anh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh mới phát hiện trong nhà họ chẳng tích trữ đồ ăn nào. Anh cầm chìa khóa của Thượng Chi Đào ra ngoài, lái xe về nhà để lấy bột hoa quế, đường mật và sữa, sau đó đi siêu thị mua thức ăn.

Anh quay lại nhà của Thượng Chi Đào, mở cửa ra, trong nhà tối om. Loan Niệm làm món sữa hoa quế cho Thượng Chi Đào, bưng ly sữa đến trước mặt cô, “Uống.”

“Tôi không muốn uống, tôi cũng không muốn ăn. Tôi không đói.” Thượng Chi Đào xoay mặt đi.

Loan Niệm đặt ly sữa lên tủ đầu giường của cô, xoay người ra ngoài.

Trong bếp phát ra tiếng “lạch cạch”, hương hoa quế thoang thoảng chui vào mũi cô, khoang mũi chợt cay, nước mặt lại chảy ra.

Bên ngoài là những âm thanh xào nấu xì xèo, mùi thơm ngọt của gạo cũng bay vào phòng, Thượng Chi Đào ngửi thấy mùi này thì bỗng dưng cảm thấy hơi buồn ngủ, tựa vào đầu giường ngủ một lúc.

Đến khi cô mở mắt ra thì Loan Niệm đã đi khỏi đó, món ăn bày sẵn trên bàn, Tôn Vũ ngồi bên bàn, cúi đầu ăn cơm.

Thượng Chi Đào cũng qua đó ngồi xuống, chỉ ăn được mấy miếng đã không muốn ăn nữa.

Loan Niệm đến nhà cô sáu ngày liền, nhưng anh chưa từng nói chuyện. Thượng Chi Đào không biết vì sao anh lại tới nhà, rõ ràng anh chẳng quan tâm đến chuyện gì. Vào buổi tối sau khi Tôn Vũ khóc nức nở, dường như hai người mới cảm thấy mình đã sống lại.

Ngày kế tiếp, họ sửa soạn đi làm như bình thường, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Thượng Chi Đào đến công ty, các đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm lạ thường, Lumi đi tới bên cạnh cô, đột nhiên quát một câu: “Nhìn cái đếch ấy!”

Thượng Chi Đào kéo tay cô ấy, không cho cô ấy quát người khác. Cô đã mất một người bạn rất quan trọng, chỉ còn lại mấy người bạn, cô hi vọng họ mãi mãi không bao giờ phải phiền não, cũng không cần tức giận.

Thượng Chi Đào đi mua cà phê cùng Lumi, nhìn thấy Loan Niệm đứng trước quầy order, thế là cô đứng chờ bên ngoài mà không đi vào. Loan Niệm ngoảnh lại nhìn thấy Lumi, tự dưng lại hỏi cô một câu: “Ngủ được với Will rồi à?”

“Hả?” Lumi hơi sững sờ, không biết tại sao Loan Niệm lại hỏi như vậy.

“Okay, tôi biết cô ngủ được rồi. Khó khăn lắm mới ngủ được với người ta, phải lợi dụng triệt để vào.” Loan Niệm cầm cà phê đi khỏi đó.

Lúc anh đi ngang qua, Thượng Chi Đào quay đi không chào
hỏi anh, cô không biết cảm giác đau đớn này tới khi nào mới qua đi, đôi khi cô cố tình phớt lờ cảm giác đau buồn đột ngột xuất hiện, làm một người nhìn có vẻ rất vui vẻ. Chỉ có bản thân cô mới biết, cô vô cùng mong nhớ người bạn của cô, cực kỳ cực kỳ nhớ anh ấy.

Đến cuối tuần cô vẫn đến nhà Loan Niệm, chỉ là họ không làm tình với nhau nữa. Thượng Chi Đào đã mất hứng thú với chuyện ân ái, cô chỉ thích được ở bên Luc. Ở trong nhà Loan Niệm, cô cũng không nói chuyện với Loan Niệm, cùng lắm chỉ có mấy câu “Phiền anh lấy hộ tôi...” “Cảm ơn...”

Những cảm xúc cuồng nhiệt mà cô dành cho Loan Niệm dần dần tan biến, thậm chí cô còn cảm nhận được quá trình những cảm xúc kia biến mất. Điều này không hề liên quan đến sự ra đi của Tôn Viễn Chứ, nó đã thực sự bắt đầu vào cái ngày anh bay đến Tây Bắc tìm cô, họ đã cãi nhau một trận.

Cô muốn đón Luc về, nhưng bây giờ Tôn Vũ rất sợ tiếng động, nếu Luc sủa to bất ngờ sẽ làm cô ấy sợ. Cô nói với Luc: “Em ở đây thêm một thời gian có được không? Chờ chị Tôn Vũ khá hơn, chị sẽ đón em về.”

Sau một khoảng thời gian chuẩn bị lâu dài, cuối cùng cô cũng nghênh đón ngày trần thuật công việc.

Ngày trần thuật công việc là một ngày đầu đông.

Cô mặc bộ váy liền trông rất tháo vát, còn trang điểm. Chiều hôm ấy gió rất to, ngồi trong phòng họp cũng có thể nghe thấy tiếng cành cây lay động ở bên ngoài. Ngồi trước mặt Thượng Chi Đào là bảy giám khảo, thật kỳ lạ, buổi đánh giá năm nay lại tổ chức hoành tráng như này.

Tracy mỉm cười với cô, “Flora bắt đầu đi.”

Thượng Chi Đào nói về sáu năm đã qua của cô, nói về từng phương án giải quyết mà cô đã đưa ra, về những kinh nghiệm tích lũy qua từng dự án, cuối cùng nói về dự án có sức ảnh hưởng cực lớn kia. Quá trình báo cáo khá cảm động, sau khi cô trình bày xong bài trần thuật Tracy bỗng nói: “Tôi vẫn còn nhớ Flora đã nói gì vào lần đầu tiên trò chuyện với nhau.”

“Tôi cũng nhớ dáng vẻ của em vào lần gặp đầu tiên. Sáu năm đã qua rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh. Trước khi các vị giám khảo khác đặt ra câu hỏi, tôi muốn thay mặt công ty cảm ơn sáu năm vất vả mà em đã cống hiến, cảm ơn Flora.” Tracy đứng dậy ôm cô.

Loan Niệm nhớ lại dáng vẻ của Thượng Chi Đào vào lần đầu tiên anh gặp cô, đó không phải lần gặp trong phòng làm việc của Alex, mà là vào buổi sáng hôm đó, anh đẩy cửa sau của quán cà phê bước ra ngoài, nhác thấy một cô gái ngồi trên sofa trong đại sảnh, dáng ngồi ngay ngắn thẳng tắp, đã là 2010 rồi mà vẫn có người ngồi như vậy, trông hết sức khiêm nhường.

Sáu năm đã qua, vẻ khiêm nhường trên người Thượng Chi Đào không hề phai nhạt khi năng lực của cô tăng lên, sự khiêm nhường vẫn luôn còn đó. Cô có một ham muốn học hỏi nhiều vô kể, cô thường xuyên truy hỏi cặn kẽ trong các cuộc họp. Cô có thể học hỏi và xin chỉ bảo từ bất cứ ai, thậm chí còn không ngại đặt câu hỏi với các thực tập sinh. Thực sự rất hiếm có.

Thời gian có thể thay đổi con người, cũng có thể nhào nặn con người, nhưng nó không thể thay đổi được phẩm chất của Thượng Chi Đào, cô cứng cỏi biết bao.

Will hỏi Thượng Chi Đào về những dự án khi cô làm việc ở phòng tiếp thị, anh ấy vô cùng quan tâm. Thượng Chi Đào làm việc chắc chắn, suy nghĩ chặt chẽ, và điều hiếm có hơn là cô cũng dám đặt ra giả thiết và phá vỡ các quy tắc thông thường, thậm chí còn đưa ra đề xuất cho công tác ngân sách hiện nay.

Trong thời gian đó, Loan Niệm không hề đưa ra câu hỏi. Sau khi khâu hỏi đáp kết thúc, anh mới nói: “Nếu cho cô cơ hội làm lại, cô vẫn sẽ chọn đi Tây Bắc chứ?”

“Vâng. Tôi không hối hận vì lựa chọn này.” Thượng Chi Đào đáp.

Loan Niệm gật đầu, “Chấm điểm thôi.”

Cơ chế thăng chức của Lăng Mỹ vô cùng nghiêm ngặt, giám khảo sẽ xem xét các tham số chấm điểm khác nhau dựa vào bảng xếp hạng chức vụ và cấp bậc công việc, tiến hành chấm điểm từng tham số qua hệ thống nặc danh, cuối cùng tính ra số điểm tổng hợp của bảy người.

Thượng Chi Đào nhìn họ chấm điểm, đánh giá chính là đánh giá, bạn không thể nhìn thấu suy nghĩ của giám khảo, vì ai cũng mang khuôn mặt không cảm xúc. Sau khi khâu chấm điểm kết thúc, kết quả sẽ được thông báo trên hệ thống.

Tracy nói với cô: “Kết quả đánh giá sẽ được công bố trong ngày hôm nay, vất vả rồi.”

Thượng Chi Đào gật đầu, “Các vị giám khảo cũng vất vả rồi.”

Cô ra khỏi phòng hội nghị, thấy Lumi nhướng mày với cô, cô bèn đi tới chỗ cô ấy và hỏi: “Sao thế ạ?”

Lumi chỉ vào điện thoại: [Bạn Thượng Chi Đào à, Will bảo là cô cực kỳ giỏi. Anh ấy đã cho cô điểm tổng cao nhất đấy.]

Sau đó cô ấy lại gửi thêm một tin khác: [Will bảo là chuyện này không liên quan gì đến chuyện cô có phải bạn tốt của chị hay không, chỉ đơn giản là vì cô thật sự rất tài giỏi.]

Thượng Chi Đào nhìn Lumi, cô gái đã đồng hành cùng cô ở chốn công sở sáu năm qua. Dường như cô không còn quá bận tâm đến thắng thua nữa, cô chợt ý thức được rằng, cô gái trước mắt mới là người quan trọng nhất trong số những người xung quanh cô.

Nhưng Lumi thì không đồng tình, Lumi nói với cô rằng: “Nếu nhất định phải có một người thắng, thế thì vì sao người đó không phải là cô?”

“Nếu không phải là cô, tôi sẽ là người đầu tiên không phục.”

Các lãnh đạo lục tục ra khỏi phòng hội nghị, Thượng Chi Đào thấy Loan Niệm nhìn sâu vào cô rồi đi vào phòng làm việc.

Thượng Chi Đào nhớ lại lúc mình buồn bã vì Loan Niệm không cho cô biết trước chuyện Yilia cũng tham gia tranh chức, hôm nay dường như cô không muốn anh cho cô biết trước kết quả lắm.

Cô nhìn Loan Niệm nhíu mày ngồi vào bàn làm việc, một lúc sau anh cầm điện thoại lên, sau đó Tracy đi vào phòng làm việc của anh, ngồi đối diện anh. Không biết họ đang nói chuyệ gì, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm trọng.

Thượng Chi Đào ngồi ở chỗ của mình chờ kết quả, cô không biết người ta sẽ thông báo kết quả cho cô với hình thức gì, chỉ có những người từng tham gia mới biết, nhưng kỳ lạ là mọi người gần như đều không muốn nói nhiều đến chuyện này.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đã sáu năm rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện