Thượng Chi Đào dồn hết tâm huyết vào buổi tiệc tất niên này.
Tiệc tất niên hằng năm của Lăng Mỹ là một phần quan trọng trong văn hóa doanh nghiệp để công ty tuyên bố những quyết sách quan trọng, biểu diễn văn nghệ, rút thăm trúng thưởng, trao thưởng... Thượng Chi Đào là giám đốc dự án này nên đã nhờ Lumi ở bên phòng tiếp thị hỗ trợ cô thực hiện dự án này. Đây cũng là mục đích riêng của cô. Cô muốn ở bên người cô yêu quý nhất trong thời gian làm việc cuối cùng ở Lăng Mỹ.
Dường như cả hai đã quay lại thời điểm ban đầu, quay lại tháng ngày Lumi dẫn Thượng Chi Đào lo liệu địa điểm tổ chức chương trình. Hai người nghĩ phương án hai ngày, sau đó trao đổi lại với Josh, Will và Tracy, phương án không có vấn đề gì mới bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Họ thu thập bức ảnh được thích nhất trong cuộc sống của các nhân viên, mọi người đều không biết họ muốn làm gì nhưng vẫn đưa ảnh không chút do dự. Sau đó họ lại trích xuất một số cảnh mọi người trong công ty cùng nhau vui chơi năm xưa ở trong kho dữ liệu của công ty, mọi thứ đều rất thú vị.
Đến ngày tập dượt, Loan Niệm đi công tác dài ngày cuối cùng cũng đã quay lại. Anh kéo vali đến hội trường, nhìn thấy công ty tổ chức sự kiện đang tấp nập dựng sân khấu. Thượng Chi Đào đang mở cuộc hợp với những người tham gia biểu diễn trước khi tập dượt. Loan Niệm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn Thượng Chi Đào.
Đã rất rất rất lâu rồi họ không nói chuyện với nhau.
Có lúc chạm mặt nhau ở trong công ty, ánh mắt Thượng Chi Đào chưa từng nhìn vào mặt anh. Có một hai lần, Loan Niệm định nói mấy câu với cô thì lại nhớ cô từng nói:
Mối quan hệ nhơ bẩn, xấu xí, khiến người ta ghê tởm.
Tôi chưa bao giờ coi anh là bạn trai.
Thượng Chi Đào của hiện tại đã rũ bỏ nét ngô nghê của tuổi hai mươi hai nhưng vẫn trong trẻo đơn thuần như cũ, đứng đó với tư thái ngay ngắn trịnh trọng, đó là dáng vẻ nhất quán của cô.
Thật kỳ lạ, đã 2016 rồi, vậy mà vẫn có người có dáng đứng như thế này.
Đến tiết mục biểu diễn của các lãnh đạo, Thượng Chi Đào mời lãnh đạo các phòng ban đứng lên sân khấu, nghiêm túc giảng giải tiết mục mà họ đã sắp đặt. Loan Niệm đứng đối diện cô, cách cô khá gần, nhìn quầng thâm dưới mắt cô, anh đoán cô đã thức đêm rất nhiều vì tiệc tất niên này.
Thượng Chi Đào phát kịch bản được in sẵn cho mọi người, “Mời các vị lãnh đạo hợp tác. Năm nay tiết mục dành cho mọi người là nhảy Disco. Chúng tôi đã mời riêng một người dạy vũ đạo, lát nữa sẽ dạy cho từng lãnh đạo. Động tác nào cũng dễ và rất đẹp mắt.” Lumi nảy ra ý đồ xấu, cô ấy nói cô ấy muốn ngắm Will và Lừa Ngang Ngược lắc hông, hẳn là quyến rũ lắm đây.
“Thế thì sao chị không bố trí cho họ nhảy thoát y?” Thượng Chi Đào đùa cô.
“Không được, trên người Will vẫn còn vết răng chị cắn!” Lumi nháy nháy mắt với Thượng Chi Đào.
“Chị cắn anh ấy làm gì?”
“Anh ấy chọc chị.”
Lumi đời nào để mình chịu ấm ức, cô là tiểu thư lắm tiền nhiều của, lại có một số thân thích mồm mép ghê gớm hơn cô, ai dám chọc phải cô ngoài trừ Will.
Các vị lãnh đạo quay sang nhìn nhau, ai cũng có phần phản đối. Tracy là cấp trên nữ duy nhất lại rất hào hứng, “Tôi nhảy, tôi nhảy, ngày xưa tôi cũng là nữ hoàng Disco đấy nhé.”
Những người khác bèn nhìn về phía Loan Niệm, hi vọng anh từ chối. Đọc thơ hay đánh dương cầm gì đó hay hơn nhiều, nói trắng ra, ngồi lên chức cao rồi nên không muốn hạ mình cho lắm.
Vậy mà Loan Niệm lại gật đầu: “Nghe theo đạo diễn sắp xếp đi.”
Lumi huýt sáo một cái, chỉ vào chỗ phục trang ở bên cạnh: “Đây là trang phục cho các vị lãnh đạo, đã đặt trước rồi, cũng được giặt sạch sẽ rồi. Chúng tôi thuê theo kích cỡ áo của từng người đấy.”
Toàn những bộ quần áo lấp la lấp lánh.
Loan Niệm biết, Thượng Chi Đào mà ở cùng Lumi là sự tình luôn luôn chệch hướng.
Người khác tập nhảy, còn Loan Niệm ngồi dưới nghịch điện thoại, nhưng mọi người không dám bắt chước anh, ai cũng chăm chú tập nhảy. Đến lúc duyệt tiết mục nhảy chung, mỗi người đứng vào vị trí của mình, ánh đèn chiếu xuống sân khấu, trang phục lấp lánh, trông rất tuyệt vời, rất hoài cổ, rất Lăng Mỹ.
Loan Niệm không tập nhưng lại nhớ động tác, nhảy đẹp hơn người khác. Will cứng nhắc, không chịu lắc hông, Lumi cầm loa nhắc anh: “Sếp Will, sếp lắc hông đi nào. Rớt đội hình rồi!”
“Lắc chậm thôi nào!”
“Lắc mạnh lên chút nữa!”
Thượng Chi Đào đứng bên cạnh nhịn cười, ánh mắt cô cuối cùng cũng lướt qua Loan Niệm, đột nhiên nhớ đến năm đầu tiên làm ở công ty, cô là người dẫn dắt khâu chương trình, đứng dưới sân khấu nhìn anh và những người bạn của anh biểu diễn nhạc rock. Lumi đã nói với cô: Người đàn ông như thế này, cô có thể ngủ với anh ta, nhưng tuyệt đối đừng yêu anh ta.
Đến ngày diễn ra tiệc tất niên, tiết mục của các lãnh đạo quả nhiên khiến mọi người phát cuồng.
Đèn pha vừa sáng, mọi người bắt đầu vỗ tay cổ vũ ở dưới sân khấu, nhạc nổi lên, là bài hát “Stupid love” đã được cải biên.
Loan Niệm vẫn tự tin và ngông nghênh như trước, vẫn khiến người ta phải điên cuồng. Thượng Chi Đào đứng bên cạnh sân khấu, nhìn thấy ánh mắt của Yilia đang ngồi ở bàn thứ hai, đó cũng là ánh mắt cô nhìn Loan Niệm năm xưa. Lần này, Thượng Chi Đào cảm thấy mọi thứ không còn liên quan tới cô nữa.
Cảm giác ở ngoài cuộc thật là tuyệt.
Buổi tiệc tất niên năm 2016 của Lăng Mỹ là buổi tiệc theo chủ đề hoài cổ. Tất cả các tiết mục đều được lên ý tưởng một cách thú vị sinh động, vừa đẳng cấp vừa có sức sáng tạo. Có người hỏi: “Đạo diễn năm nay là ai thế? Thế này thì tuyệt quá đi nhỉ?”
“Flora đấy! Còn ai vào đây nữa?”
Thượng Chi Đào đi vào hậu trường sau khi khâu thứ bảy trong chương trình kết thúc, cô cũng có một tiết mục và cũng là tiết mục cuối cùng trong buổi tiệc tối nay, cô đã mời mấy người bạn thân thiết nơi làm việc biểu diễn cùng cô.
Lần cuối cùng cô hát trước đám đông có lẽ là tám năm trước, thời gian đúng là không chờ đợi ai.
Cô đứng trên thang nâng tự động, từ từ xuất hiện trên sân khấu, một chùm đèn chiếu vào cô, ánh sáng rất êm dịu. Sau lưng cô là đoạn phim đã được họ biên tập trước, cảnh ban đầu trong đoạn phim là những tiếng cười trong hoạt động team building ở đảo Phuket của họ, cùng với những tiếng cười được cắt ra từ các video ghi lại các hoạt động nhiều năm trước của công ty, thậm chí có thể phân biệt được tiếng cười đó là của ai.
Khi sân khấu lắng lại, Thượng Chi Đào mới hát câu đầu tiên: “Tiếng cười ấy làm tôi nhớ đến những đóa hoa của tôi ~”
Loan Niệm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thượng Chi Đào đứng trên sân khấu, một Thượng Chi Đào mà anh chưa bao giờ nhìn thấy. Kỳ lạ thay, họ đã ở bên nhau sáu năm, thế mà anh vẫn không biết cô hát hay đến vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Thượng Chi Đào. Trước đây họ cảm thấy Flora là một người hết sức bình thường nhưng biết cố gắng, hôm nay rốt cuộc họ đã hiểu ra, mỗi người đều có những thời khắc tỏa sáng của riêng mình. Thượng Chi Đào đẹp quá, chỉ cần mặc một chiếc váy trắng giản đơn đứng ở đó, không đeo thêm bất cứ loại trang sức nào, tinh khôi tựa như giọt sương vương trên tán lá buổi sớm mai, gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ đầu xuân.
Giọng hát cũng trong veo.
Khung cảnh sau lưng cô càng có sức lay động hơn.
Mọi người nhìn thấy những bức ảnh mà mình trân quý nhất, bức ảnh của Thượng Chi Đào là lễ Giáng sinh năm 2010, cô, Tôn Vũ và Tôn Viễn Chứ đứng trong màn tuyết, thời gian lắng đọng, đã lấy đi rất nhiều và cũng để lại rất nhiều.
Tiếng hát dần dần bé lại, lại có thêm video khác, có lẽ những cảnh này được cắt ra từ năm sáu năm trước, mọi người đang vui vẻ trò chuyện với nhau ở vô số địa điểm, đến chỗ cảm động, mọi người đã có mấy phen rơi lệ.
Lumi đứng lên trên bàn, giơ cao bảng đèn trong tay mình, hô to: “Thượng Chi Đào, chị yêu cô!”
Mọi người đều hô tên Thượng Chi Đào.
Người trong Lăng Mỹ có thói quen gọi nhau bằng tên tiếng Anh, ngày hôm nay họ lại hô cái tên tiếng Trung. Dù cho bình thường có đối xử giả dối hời hợt với nhau, dù cho ai có tài sản bạc triệu, lai lịch hùng hậu, thì vào giây phút này, tất cả mọi người đều biết người họ thật sự yêu quý là ai.
Đó là Thượng Chi Đào chính trực, tốt bụng, sẵn lòng giúp đỡ mọi người hết sức mình, là Thượng Chi Đào đáng tin cậy nhất, đã nói là làm, là Thượng Chi Đào thật lòng vui mừng vì sự tiến bộ và thành tựu của người khác, là Thượng Chi Đào dám đứng ra chống lại áp lực trong lùm xùm quấy rối tình dục.
Sáu năm, Thượng Chi Đào dùng sự khiêm nhường và sự bền bỉ của mình để hoàn thành lần lột xác trong đời, đây có thể là lần lột xác của bất cứ người bình
thường nào.
Loan Niệm chợt cảm thấy khóe mắt nóng lên, anh vội vàng cúi đầu xuống.
Sau khi tất cả tiết mục trong buổi tiệc hạ màn, trong phòng thay đồ sau cánh gà, Loan Niệm đã bắt gặp Thượng Chi Đào vừa thay quần áo đi ra. Họ đứng cách nhau mấy mét, nhìn đối phương.
Khi ánh mắt chạm nhau, dường như cả hai đều có rất nhiều lời muốn nói.
Chẳng qua Thượng Chi Đào chỉ muốn từ biệt, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở lời.
“Thượng Chi Đào, ngày mai anh phải bay sang Mỹ gấp. Chờ anh quay lại, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không?” Cuối cùng Loan Niệm cũng nói câu đầu tiên khi hai người ở riêng với nhau kể từ ngày chia tay.
Thượng Chi Đào gật đầu: “Được.”
“Hát hay lắm.” Loan Niệm nói thêm.
“Cảm ơn.”
“Flora, chụp ảnh chung nào!” Lumi gọi cô, Thượng Chi Đào quay lại nhìn một cái rồi nói với Loan Niệm: “Chụp ảnh thôi.”
“Ừ.”
Hai người cùng đi ra sân khấu, mọi người đã chờ sẵn ở đó, Thượng Chi Đào cầm loa sắp xếp đội hình chụp ảnh cho mọi người. Khi mọi người đứng vào chỗ, Lumi mới hỏi: “Cô đứng ở đâu?”
“Em đứng đâu cũng được.”
“Thế không được, đạo diễn phải đứng giữa! Đứng bên Luke đi!” Shelly từ phương xa tới lên tiếng. Thế là người khác nhanh chóng dành ra một chỗ bên cạnh Loan Niệm cho Thượng Chi Đào. Cô đặt loa xuống, đứng vào vị trí kia, chắp tay sau lưng, cách Loan Niệm khoảng một nắm tay.
Thợ chụp ảnh hô: “Một, hai, ba, cheese!”
Mọi người cùng hô “cheese” với vẻ rất câu nệ.
“Đây mà là Lăng Mỹ sao? Người Lăng Mỹ phải máu lửa lên!” Thợ chụp ảnh không hài lòng, mọi người cười phá lên, thoải mái thể hiện cá tính, bày ra các kiểu tư thế kỳ quặc. Chỉ có Loan Niệm và Thượng Chi Đào vẫn đứng ngay ngắn ở đó, mỉm cười, hoàn thành khâu chụp ảnh chung.
Buổi tiệc đã kết thúc như thế.
Sự huyên náo đã biến mất, Thượng Chi Đào và Lumi ngồi thừ trong hội trường, đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có vẻ hụt hẫng sau khi tiệc tan.
“Làm một chén không?” Lumi hỏi cô.
“Được, gọi cả Tôn Vũ nữa.”
Ba cô gái cùng nhau đi uống rượu, cả ba đều uống rất nhiều. Khi rượu ngấm, cả ba ôm đầu khóc nức nở. Họ cũng không biết họ khóc vì cái gì, dường như phụ nữ mà uống say thì rất thích khóc, nếu không khóc thì chứng tỏ chưa uống say.
Tôn Vũ nhéo mặt Thượng Chi Đào, “Nhất định phải sống thật tốt nhé.”
“Chị cũng vậy.”
Lumi ở bên cạnh gạt nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Tiên sư! Tôi ghét nhất là từ biệt.”
“Khéo quá, tôi cũng vậy.”
Ngày làm việc cuối cùng ở Lăng Mỹ của Thượng Chi Đào, đơn xin thôi việc của cô đã được duyệt, chỉ cần chuyển đến chỗ Josh là xong. Vừa hay vì cô không được xét lên chuyên gia nên chỉ cần Josh phê duyệt là hoàn tất thủ tục.
Ngày hôm đó Lăng Mỹ mở hội chợ bán đồ cũ, nói là muốn tiễn cũ đón mới. Thượng Chi Đào mang hết chỗ túi mà Loan Niệm tặng cho cô lên xe Lumi mang đến công ty.
Lumi không ngờ Thượng Chi Đào có nhiều đồ xa xỉ như vậy, mười bốn chiếc túi mới cứng, “Hóa ra cô là đại gia! Thượng Chi Đào, cô chưa bao giờ nói cho chị biết cô giàu như vậy!”
Thượng Chi Đào cười, đáp: “Kể ra thì dài lắm, thôi không nói đâu!”
Thượng Chi Đào lần đầu tiên bóc quà mà Loan Niệm tặng cho cô, nhiều túi như thế. Gu thẩm mỹ của Loan Niệm rất đỉnh, anh không mua bất cứ mẫu túi phổ thông nào, túi nào anh chọn cho cô cũng đều rất đẹp.
“Trời đất!” Lumi đứng bên cạnh hỏi cô: “Cô định bán bao nhiêu tiền?”
“Em không biết. Chị định giá giúp em đi!”
“Giảm giá mười phần trăm là bán được.”
“Thế thì cứ giảm mười phần trăm đi, dán nhãn giá giúp em.”
Lumi cực kỳ am hiểu về túi xách, cô biết rõ giá của mọi chiếc túi, hạ bút cực nhanh, Thượng Chi Đào giữ tay cô ấy lại, “Chị chờ đã.”
“Gì thế?”
“Chị thích cái nào? Em tặng chị.”
“Đắt quá.”
“Giảm nửa giá. Chị cũng thấy đó, em giàu mà.”
Lumi cười, chỉ vào chiếc túi đắt nhất, “Cái này. Bà đây sở hữu mấy bất động sản cũng không nỡ bỏ tiền mua.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Gần hai trăm ngàn.”
Thượng Chi Đào gật đầu, Loan Niệm đúng là tiêu tiền không tiếc tay. Cô cũng bán đi không tiếc: “Bán cho chị nửa giá đấy.”
“Vậy không được, quan hệ chị em có tốt hơn đi nữa thì cũng không thể chiếm hời hơn trăm ngàn của cô được. Bán nửa giá cho chị, chị tặng lại cô hai cái túi cũ của chị, dù sao chị không muốn đeo nữa.”
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười, “Được.”
Cô còn giảm giá 50% một chiếc túi khác, bán cho Tracy, cô ấy cũng không chịu mua rẻ, Thượng Chi Đào vẫn nằng nặc bán đi. Cô nói với Tracy: “Tracy, em thật sự rất quý chị. Một chiếc túi mà thôi, em còn muốn tặng chị cơ.”
“Thôi thôi.” Tracy ôm cô, “Flora à, dù em đến công ty nào, dù em ở đâu, chị cũng mong em biết là em vô cùng ưu tú, là nhân viên ưu tú nhất mà chị từng gặp. Đừng có tin vào lời gièm pha của người khác với em, em chỉ cần tin tưởng mình là được.”
“Vâng ạ.” Mắt Thượng Chi Đào đỏ lên, “Cảm ơn chị.”
Người trong công ty đều sửng sốt. Ai cũng không ngờ Thượng Chi Đào trên người không có món hàng hiệu nào lại có nhiều túi hiệu như vậy. Họ bàn luận sau lưng rốt cuộc cô có lai lịch thế nào. Thượng Chi Đào vẫn thản nhiên như không, đến lúc tan làm cô đeo ba lô ra về, thậm chí không chào tạm biệt mọi người.
Ngày cô rời khỏi Bắc Kinh, Bắc Kinh cũng có tuyết rơi. Luc đã được một người bạn của cô lái xe đưa về Cáp Nhĩ Tân một ngày trước.
Cô kéo vali ra cửa, nhìn ngôi nhà mà cô đã sống sáu năm lần cuối cùng. Nơi này chứa đựng ký ức tuyệt đẹp nhất và đau khổ nhất của cô. Chẳng hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi. Ngày mai Tôn Vũ cũng chuyển đi, câu chuyện thuộc về họ sẽ kết thúc tại nơi đây.
“Đi thôi.” Tôn Vũ nói với Thượng Chi Đào.
Xe hướng thẳng về phía ga tàu hỏa, họ như quay lại thời điểm ban đầu. Ngày hôm ấy trời đổ mưa, Tôn Vũ vừa thất nghiệp dùng nụ cười để chào đón Thượng Chi Đào lần đầu tới Bắc Kinh, mặc áo mưa đưa cô đi dạo một vòng quanh chợ.
Khi đi ngang qua khu chợ đó, Thượng Chi Đào liên tục ngoái lại nhìn. Dường như cô đã nhìn thấy bốn thanh niên hơn hai mươi tuổi xách thịt cá rau rợ vừa cười nói vừa ra khỏi chợ, đó là bốn người họ đang ở độ tuổi rất trẻ.
Cô chia tay Lumi và Tôn Vũ ở ga tàu, cô nói: “Em sẽ thay số điện thoại mới, bắt đầu cuộc sống mới. Đến ngày em gọi cho các chị, đó là ngày đầu tiên em thực sự sống lại. Cảm ơn các chị.”
Ba cô gái ôm lấy nhau, đều kìm lòng không khóc.
Lumi nói: “Bà đây không khóc đâu! Xấu hổ lắm!”
Nhưng khi tàu hỏa chậm chạp rời khỏi ga, cô ấy đột nhiên òa khóc thật to.
Thượng Chi Đào nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Lumi đã khóc mếu máo, nước mắt cô cũng trào ra. Bánh xe tàu hỏa lăn trên đường ray phát ra tiếng “xình xịch”, trái tim cô cũng như bị nghiến qua.
Cuối cùng cô lấy điện thoại ra, vừa khóc vừa nhắn tin cho Loan Niệm: [Cảm ơn sáu năm kề bên, chúc anh mọi chuyện đều tốt đẹp.]
Sau đó cô xóa sạch phương thức liên lạc của Loan Niệm mà cô có.
Mấy năm đó trên mạng đột nhiên rộ lên trào lưu rời khỏi Bắc Thượng Quảng*, khi tàu hỏa đưa cô rời khỏi Bắc Kinh, Thượng Chi Đào nghĩ: Đây không phải chạy trốn, đây là lần rút quân hoành tráng.
Vì mình muốn có được một khả năng khác.
Tạm biệt, Bắc Kinh.
*Ba thành phố lớn: Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu.