Thượng Chi Đào tiếp tục hợp tác với một công ty phân phối, thành lập một phòng ban mới.
Dưới sự cố gắng và học hỏi không ngừng, cuối cùng cô cũng bắt đầu hiểu rõ cách thức hoạt động thực sự của quảng cáo trực tuyến. Đội ngũ của cô cực kỳ chuyên nghiệp, đạt được những giải thưởng trong các cuộc thi kỹ năng chuyên nghiệp, Thượng Chi Đào phát toàn bộ tiền thưởng đã nhận được cho nhân viên.
Cô nhanh chóng đưa ra những tiêu chuẩn trong ngành, dựa vào kinh nghiệm nền tảng mà cô rèn luyện được từ Lăng Mỹ, cô dẫn dắt đội ngũ nhân viên suy nghĩ và thảo luận, tìm hiểu toàn diện về mô hình dữ liệu, theo dõi toàn diện hiệu quả quảng cáo. Khi gửi kết quả cho Loan Niệm xem, Loan Niệm nói: “Vẫn có thể giảm bớt dữ liệu.” Thế là họ lại tiếp tục cắt giảm dữ liệu, cuối cùng giảm đến mức tối đa.
Thượng Chi Đào bắt đầu theo dõi toàn bộ Event Tracking* nằm ngoài hệ thống của công ty phân phối.
*Event Tracking là một thuật ngữ trong lĩnh vực thu thập dữ liệu, là công cụ giúp người quản lý tổng hợp những thông tin về hành vi của người dùng trên website. (Google)
Đến cuối tháng Tư, công ty phân phối mời các đại lý quảng cáo đến để học tập. Giám đốc kênh nói: “Không muốn giảng thì không cần giảng, không muốn dạy thì không cần dạy.”
Thượng Chi Đào cười đáp: “Chẳng có gì là không thể chỉ dạy cả.”
Cô yêu cầu nhân viên của mình nghiêm túc chuẩn bị bài chia sẻ, đồng thời phải tham gia đón tiếp trong suốt quá trình.
Trương Lôi cũng có mặt, Thượng Chi Đào không để người đứng ra đảm bảo như anh ấy phải thất vọng, quả nhiên đội ngũ của cô đã nhanh chóng trở thành đội đứng đầu về tỷ lệ hoàn thành.
“Thấy sao? Mệt không?” Trương Lôi hỏi cô.
“Mệt. Mệt muốn chết.”
“Nhiều người không sẵn lòng chia sẻ những kinh nghiệm này, sao em lại ngốc đến mức nói hết ra thế?”
“Không sao. Cùng nhau học hỏi, cùng nhau tiến bộ, tạo dựng môi trường cạnh tranh lành mạnh, thế thì chuyện này cũng chẳng là vấn đề. Chúng em không thể chia sẻ dữ liệu của khách hàng, nhưng tất cả những phương pháp luận đều có thể chia sẻ được.” Thượng Chi Đào nói.
“Anh đã nói là em giỏi mà. Có cân nhắc đến công ty anh dẫn dắt đội ngũ thương mại hóa không? Nghe nói bạn trai em đang ở Bắc Kinh, hai người yêu xa.”
Thượng Chi Đào thoáng đỏ mặt, “Tuần nào anh ấy cũng qua chỗ em.”
“Vậy là bạn trai em là Luke của Lăng Mỹ thật sao?” Trước đây Trương Lôi không biết nhiều về chuyện tình cảm của Thượng Chi Đào, cách đây mấy ngày anh ấy đến công ty Tôn Vũ rồi nghe cô ấy nhắc tới chuyện này.
“Vâng.”
Trương Lôi nhìn cô một hồi lâu, “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”
Loan Niệm cực kỳ có danh tiếng trong giới, công ty của Trương Lôi phải cử phó tổng giám đốc để tiếp đón anh. Anh ấy từng nghe rất nhiều chuyện về Loan Niệm, rằng anh tài hoa xuất chúng, dùng người nghiêm cẩn, cũng có người nói anh sắc sảo, không dễ gần.
“Có thể giữ bí mật giúp em không? Em không muốn để mọi người biết.”
Việc kinh doanh rắc rối phức tạp, có nhiều người không gặp ở chỗ này thì sẽ gặp ở chỗ khác. Thượng Chi Đào không muốn lợi dụng danh tiếng của Loan Niệm, cô hi vọng người khác nhớ đến cô và công ty của cô là vì đội ngũ của cô đầy xuất sắc, chứ không phải là vì cô là bạn gái của Loan Niệm.
“Tất nhiên rồi. Kết hôn nhớ mời anh đến nhé.”
“Nếu mà kết hôn thì tất nhiên sẽ mời anh rồi. Không mời anh thì mời ai? Tình cảm hơn chục năm vẫn còn đó.”
Kết hôn? Loan Niệm muốn kết hôn ư? Thượng Chi Đào cũng không biết rõ. Cô cảm thấy Loan Niệm muốn kết hôn với cô, nhưng dạo gần đây anh có vẻ khá thần bí. Bỗng có một ngày, tự dưng anh lại hỏi cô rằng: “Đến tháng Sáu có thể nghỉ phép hơn một tháng không?”
“Sao lại phải nghỉ lâu như thế?”
“Chắc là vì muốn đi chơi đấy. Hình như lâu lắm rồi không đi chơi.”
“Thế thì để em lên kế hoạch nhé?”
“Bỏ lại mọi thứ, đi theo anh.” Loan Niệm nói như vậy.
Loan Niệm vẫn luôn như thế, chỉ cần một câu nói hết sức bình thản cũng có thể thắp sáng ngọn lửa trong cô, khiến cô muốn tùy hứng một phen.
“Giống như cái lần đi Tây Tạng, không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì, chỉ cần đi theo anh là được sao?”
“Đúng vậy. Giao bản thân em cho anh là được.”
“Dạ được.”
Loan Niệm mà muốn thắp lửa trong lòng cô thì chỉ cần một phát là trúng đích. Anh biết điều mà cô thực sự thích là gì, anh biết dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của cô là nội tâm nhiệt huyết và một linh hồn hoang dã, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cô.
Công việc của Thượng Chi Đào đã vào guồng thuận lợi, cô bắt đầu nghiên cứu thành lập nhân sự trong công ty. Cô gọi điện cho Tracy, thỉnh giáo một số vấn đề, Tracy giải đáp cho cô một cách chân thành, cuối cùng còn hỏi cô: “Em muốn tự mình đảm nhận sao?”
“Không ạ. Em còn định nhờ chị giới thiệu người cho em. Việc kinh doanh ngày càng tốt lên, mấy việc như thưởng phạt, đãi ngộ, mở rộng số lượng nhân viên đều phải làm tốt, hơn nữa sau này còn phải tuyển dụng và tập huấn số lượng lớn nhân viên. Nhưng hiện tại công ty em vẫn chưa có nhiều tiền để tuyển một đội ngũ HR, vì thế trước tiên em muốn tuyển một hoặc hai nhân tài có năng lực toàn diện.”
“Dễ thôi. Chị giới thiệu cho em một người, em cứ giao hết cho cô ấy.”
Người mà Tracy giới thiệu cho Thượng Chi Đào là đồng nghiệp cũ của cô ấy tên là Sunny, trạc tuổi Tracy, độc thân, đã quay về Cáp Nhĩ Tân để chăm sóc bố mẹ già.
Thượng Chi Đào nhanh chóng hẹn gặp Sunny, cô phát hiện Sunny và Tracy rất giống nhau, ở cô ấy toát lên sự trầm tĩnh trải đời, không huênh hoang, không gắt gỏng, nói chuyện với cô ấy rất thoải mái. Cô gọi cô ấy là chị Sunny, cô mang hợp đồng ra ngay sau khi kết thúc màn trò chuyện.
“Tiền lương chính là con số mà em vừa nói ban nãy, ở Cáp Nhĩ Tân thì đây cũng được coi là mức lương cao ngất ngưởng, cuối năm còn có thưởng Tết. Tất nhiên là, sau này tiền lương nhân viên tính toán ra làm sao, hay bản thân chị rốt cuộc nhận được bao nhiêu tiền đều do chị quyết định. Chị xem bản hợp đồng của công ty em xem?”
Sunny cũng nhanh chóng nhận lời: “Cứ giao cho chị là được.” Rồi nhanh tay ký vào hợp đồng.
Thượng Chi Đào giải quyết được chuyện lớn nên cực kỳ vui vẻ, công ty của cô đã có một giám đốc điều hành, giám đốc kinh doanh, còn có một giám đốc nhân sự, cô có thể không cần phải vất vả như trước nữa rồi.
Cùng với mức thuế mà công ty phải đóng tăng lên, đến tháng Năm năm nay, chính quyền địa phương cũng đã chú ý tới công ty nổi lên một cách chóng vánh này, thế là họ hẹn gặp Thượng Chi Đào. Ngày hôm đó, Thượng Chi Đào đặc biệt diện bộ âu phục màu đen, cô buộc gọn tóc ở sau gáy, trông hết sức tháo vát và nhã nhặn. Trước khi ra ngoài, cô hỏi Loan Niệm: [Chủ đề trò chuyện cốt lõi của em trong buổi gặp mặt này là gì nhỉ?]
[Bày tỏ hoài bão của em, em muốn mở rộng việc kinh doanh này, nói cả chuyện thu nhập và quyên góp của công ty em cho họ. Cuối cùng hỏi bọn họ là, nếu em muốn gia nhập Hội nghị Hiệp thương Chính trị thì em cần nỗ lực những gì?]
[Hội nghị Hiệp thương Chính trị?] Thượng Chi Đào không hiểu vì sao cô phải hỏi như vậy.
[Ừ, hai ông chủ công ty đại lý quảng cáo mà anh quen đều là đại biểu trong Hội nghị Hiệp thương Chính trị. Trước tiên cứ bắt đầu gia nhập vào Hội liên hiệp công thương nghiệp hoặc Đảng dân chủ đã. Điều này có lợi cho sự phát triển trong tương lai của công ty. Cố lên.]
Thượng Chi Đào nhận ra tầm nhìn của mình vẫn còn hạn hẹp, cô cứ tưởng mình chỉ cần báo cáo công việc với lãnh đạo nhà nước mà thôi, nhưng thực tế thì không phải như thế. Cô chợt ngộ ra ý nghĩa của buổi gặp mặt này.
[Cố lên, chiến thần.] Loan Niệm gửi tin nhắn cho cô.
[Cảm ơn, Niệm Niệm.]
[Lượn.]
Niệm Niệm là tên cúng cơm của Loan Niệm, một ngày nọ không viết vì chuyện gì mà bác sĩ Lương cố tình gọi Loan Niệm như vậy, bị Thượng Chi Đào nghe thấy, mấy ngày liền luôn miệng gọi anh Niệm Niệm, Niệm Niệm. Loan Niệm cảm thấy vô cùng sến súa, không cho cô gọi như vậy, nhưng cô không chịu nghe.
Thượng Chi Đào là người có kinh nghiệm làm việc với lãnh đạo chính phủ, cô đưa
Sunny đi cùng mình, vì lãnh đạo nhà nước muốn biết về kế hoạch phát triển công ty và kế hoạch dùng người. Lúc ở trên xe, Sunny nói với Thượng Chi Đào: “Lãnh đạo nhà nước quan tâm vấn đề nghề nghiệp, đặc biệt là giải quyết vấn đề nghề nghiệp của sinh viên mới tốt nghiệp, vì thế chị sẽ trình bày cặn kẽ công việc bên bộ phận của chị; Họ còn quan tâm đến chuyện nộp thuế nên chị mang theo cả báo cáo thuế rồi, cũng làm báo cáo khoản thuế dự chi.”
“Vất vả rồi, chị Sunny.”
“Vừa mới đi ra ngoài, Phó Đống đã bảo chị là: Cố lên, các chị đẹp Cáp Nhĩ Tân.” Sunny cười nói: “Chị sắp năm mươi tuổi rồi mà còn làm chị đẹp với em được sao?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Sunny không hổ danh là người kề vai chiến đấu với Tracy, phong thái mạnh mẽ, giàu kinh nghiệm, chị ấy đã cân nhắc qua những vấn đề mà trước giờ Thượng Chi Đào chưa từng nghĩ tới. Thượng Chi Đào chỉ cần nói về phương hướng chiến lược, những vấn đề còn lại giao cả cho Sunny. Lãnh đạo nhà nước vô cùng hài lòng với hai người, người phụ trách của doanh nghiệp này cực kỳ có tố chất, có lý tưởng, cũng có tình, hiểu rõ logic kinh doanh nên vô cùng ưng ý hai người họ. Sau buổi gặp mặt, lãnh đạo giao cho Thượng Chi Đào nhiệm vụ, mỗi lần diễn ra Hội nghị Hiệp thương Chính trị cô đều phải xin được dự thính, tìm hiểu về kế hoạch phát triển dân sinh, cũng hoan nghênh cô tham gia vào công cuộc kiến thiết thành phố.
Đây là một bước tiến rất tốt.
Thượng Chi Đào không mấy hứng thú với việc kiến thiết thành phố, cô cảm thấy không có ý nghĩa. Sau khi xong việc, cô gọi điện cho Lâm Xuân Nhi, kể cho cô ấy chuyện này. Lâm Xuân Nhi nói: “Cố lên Thượng Chi Đào, lựa chọn của bạn là đúng đắn, mặc dù sức lực của chúng ta nhỏ bé, nhưng không thể thiếu được nỗ lực của chúng ta.”
“Được, bạn hiền. Mong được chỉ dạy nhiều hơn.”
“Giúp đỡ lẫn nhau mà!”
Thượng Chi Đào bắt đầu đưa nghiệp vụ mới mới của công ty vào hoạt động, đến giữa tháng Năm, mảng đại lý mới được cấp phép kinh doanh. Sunny bắt đầu tuyển người. Hệ thống lương thưởng và đãi ngộ của cô ty cực kỳ hoàn thiện, đủ sức cạnh tranh ở khắp Cáp Nhĩ Tân này.
Mọi thứ dần dần đi vào nề nếp.
Thượng Chi Đào bắt đầu chuẩn bị nghỉ phép.
Không biết vì sao, cô vô cùng mong chờ chuyến du lịch dài ngày lần này. Cô những tưởng mình đã qua độ tuổi háo hức trước những chuyến du lịch, vậy mà giờ đây cô vẫn sẽ thao thức không ngủ được.
Một tối nọ cô gọi điện cho Loan Niệm, nghe thấy phía bên anh rất ồn, gió rất lớn, cô ngây ra một hồi rồi hỏi anh: “Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang tham dự sự kiện.”
“Em muốn nói chuyện với anh.”
“Hôm nay không được rồi. Em đi ngủ trước đi, ngày kia anh sẽ bay tới đón bọn em. Có một số thứ của bọn em sẽ được gửi tới chỗ em, nhờ Phó Đống bỏ vào cốp xe giúp em nhé.”
“Vâng. Vậy bây giờ em có thể biết chúng ta sẽ đi đâu không?”
“Không được.”
“Nhưng em còn phải chuẩn bị hành lý nữa.”
“Bản thân em chính là hành lý.”
Nói đoạn Loan Niệm cúp máy ngay.
Thượng Chi Đào cầm điện thoại “hừ” một tiếng, “Đồ xấu xa!”
Lão Thượng và bà Đại Trạch hết sức ủng hộ Thượng Chi Đào đi du lịch xa. Họ cảm thấy Thượng Chi Đào đã quá vất vả, cần có dịp thư giãn như thế này, hơn nữa người đồng hành lại là Loan Niệm nên họ cực kỳ yên tâm.
Loan Niệm đã khiến lời đồn về Thượng Chi Đào rẽ sang chiều hướng mới.
Lời đồn mới nói rằng Thượng Chi Đào gặp được Loan Niệm ở Bắc Kinh, vì môn không đăng hộ không đối nên bị gia đình Loan Niệm cấm cản, tức mình mới quay về Cáp Nhĩ Tân. Về sau Loan Niệm không quên được tình xưa, theo về tận Cáp Nhĩ Tân.
Thượng Chi Đào cảm thấy lời đồn này có sức thuyết phục hơn phiên bản trước.
Nhưng bác sĩ Lương thì không đồng tình. Khi bà nghe bà Đại Trạch kể lại những chuyện này, bà đã vô cùng tức giận. Thế là một ngày nọ, bác sĩ Lương và ba Loan lái xế hộp xịn, ăn vận sang trọng đến quán cơm, mang theo một cuốn sổ tiết kiệm.
Lời đồn đại lại thay đổi. Đồn rằng con gái nhà họ Thượng là thiên tài kinh doanh, lại có quan hệ yêu đương với Loan Niệm, nhà chồng đích thân tới xin cưới.
Thế này thì còn nghe được. Bác sĩ Lương mới vui vẻ mà về.
Có lúc Thượng Chi Đào nghĩ, mình thực sự vô cùng may mắn, vì thế cô mới gặp được nhiều người tốt như vậy.
Chỉ cần sống một cách chân thành, cuộc sống sẽ dần trở nên lý thú. Thượng Chi Đào đã ngộ ra được điều này.
Nửa đêm trước ngày đi du lịch xa Loan Niệm mới đến chỗ Thượng Chi Đào, bất luận cô hỏi thế nào anh cũng không chịu tiết lộ lịch trình. Thượng Chi Đào “hứ” một tiếng, quay người đi giả bộ tức giận, anh vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ cắn vào lưng cô, “Thượng Chi Đào, dạo này có đi học lớp bồi dưỡng không?”
“Hử?” Nhịp thở của Thượng Chi Đào loạn nhịp, “Sao cơ?”
“Dạo này cô giáo có dạy em trò mới không... hửm?” Loan Niệm hỏi cô. Thượng Chi Đào suốt ngày dụ dỗ anh, dù anh đã biết hết mọi chiêu trò nhưng vẫn “cắn câu” của Thượng Chi Đào. Người khác dùng mấy chiêu trò này với anh thì bị anh khinh thường, đến lượt Thượng Chi Đào thì anh lại cảm thấy cô có thể tăng tần suất sử dụng lên.
“Dạo này cô giáo của em hơi bận...”
“Không sao, anh học rồi.”
Một chiếc đai che mắt Thượng Chi Đào lại, người cô nổi da gà, cảm giác không hay biết gì khiến cô có chút sợ hãi.
Loan Niệm nhẹ nhàng dỗ cô: “Đừng sợ, hôm nay là dịch vụ cao cấp.”
Cô bưng mặt anh để tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng Loan Niệm lại bỏ tay cô xuống, rời khỏi người cô một lúc, khi anh quay lại thay vào đó là đầu lưỡi mát lạnh lướt trên người cô. Thượng Chi Đào chưa từng trải qua cảm giác như vậy, cô kéo người Loan Niệm muốn anh dừng lại.
Tất nhiên là Loan Niệm sẽ không dừng lại, khi anh không có ở đây cô đã thách thức anh biết bao lần, anh đều ghi nhớ. Đàn ông trung niên thù dai, nếu giở thủ đoạn thì thật sự khiến người ta phải khiếp sợ.
Thượng Chi Đào cảm thấy cơ thể mình căng phồng thành một đám mây trong sự giao thoa giữa nóng và lạnh nơi đầu lưỡi của anh, phiêu bềnh lửng lơ, không biết đi về nơi nao.
Dịch vụ cao cấp của Loan Niệm gần như suýt lấy mạng của cô, móng tay găm vào lưng anh, cầu xin anh cho cô được một lần thống khoái.
Loan Niệm dĩ nhiên cũng gấp.
Hai quân giao tranh kẻ mạnh thắng, anh dùng vô vàn cách thức đến đánh bại cô không còn manh giáp.
Vào giây phút cuối cùng, anh hỏi cô: “Còn muốn loại dịch vụ khác không?”
Thượng Chi Đào cuối cùng cũng thở ra hơi, cô gỡ dải lụa xuống nhìn thấy một đống bừa bộn, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Lưu manh!” Thượng Chi Đào khẽ mắng một tiếng.
Loan Niệm cười, “Có hài lòng với sự sắp đặt đầu tiên của chuyến du lịch không? Cô Thượng Chi Đào?”
Anh lên kế hoạch quá hoàn hảo, Thượng Chi Đào hoàn toàn chìm đắm, chỉ mong hành trình này mau chóng được bắt đầu.