Loan Niệm thử lý giải niềm vui của Thượng Chi Đào, thú thực thì anh không hề cảm thấy trở thành nhân viên chính thức có gì đáng để chúc mừng. Hai mươi tám năm qua anh đều sống một cách suôn sẻ, không thể hiểu được cảm giác thỏa mãn đang trào dâng vào lúc này của Thượng Chi Đào.
“Đưa ví cho tôi.” Loan Niệm duỗi tay về phía Thượng Chi Đào.
“Sao lại thế?”
“Tôi sợ cô uống nhiều không đi thanh toán được.”
... Thượng Chi Đào ngoan ngoãn đưa ví cho Loan Niệm. Phải miêu tả ví tiền của cô ra sao nhỉ? Mặt trên vẽ tranh thủy mặc, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy hai chú chó trong bức tranh, những họa tiết kỳ quặc kết hợp với nhau. Loan Niệm nhíu mày: Gu thẩm mỹ đáng lo ngại.
“Có đủ tiền mặt không đấy?” Loan Niệm hỏi tiếp.
“Không đủ.”
“Quẹt thẻ nào?”
Thượng Chi Đào đứng dậy cầm lấy ví tiền, lấy một chiếc thẻ đưa cho Loan Niệm, “Cái này.” Cô không bận tâm nữa, mời thì mời, nhưng chỉ mỗi lần này thôi.
“Mật khẩu.”
“062400.” 0624 là sinh nhật của Tân Chiếu Châu. Ai rơi vào lưới tình cũng sẽ coi sinh nhật của người kia thành mật khẩu đặc biệt của mình. Đáng lẽ phải đổi mật khẩu khi đã chia tay, nhưng Thượng Chi Đào lên cơn lười, cứ để nguyên vậy không đổi mật khẩu.
“Được. Uống đi.”
Thượng Chi Đào rất vui, lại uống hai chén nữa, có điều cô không dừng lại ở hai chén này. Đô rượu của cô không cao, lúc này đã hơi chếnh choáng, lắc đầu miệng nói không uống nữa, không uống nữa, vậy mà lại uống thêm chén.
Loan Niệm không quản cô, chỉ chăm chú ăn gan ngỗng và sashimi. Có lẽ vì anh không ăn món Nhật một thời gian nên cảm thấy mùi vị khá ngon, khơi dậy khẩu vị của anh. Cô gái phía đối diện gò má đỏ lựng, khiến anh một lần nữa cảm thấy cô nàng ngốc nghếch này cũng khá quyến rũ.
Một người lắm mưu nhiều kế như Loan Niệm đang từ từ giăng một tấm lưới. Sau khi anh liên tiếp nảy sinh ý đồ với Thượng Chi Đào, anh lập tức đưa ra quyết định: Anh muốn làm gì đó với cô gái này. Nhưng anh cần có thời cơ, anh muốn làm gì đó với Thượng Chi Đào nhưng lại không muốn quá thân mật với cô. Nếu hai người có thể giải quyết nhu cầu cho nhau mà không cần chịu trách nhiệm với người còn lại, trạng thái quan hệ như vậy là hoàn hảo nhất.
“Cô tự nguyện nhận lên núi à?” Loan Niệm bất chợt lên tiếng hỏi Thượng Chi Đào. Môi trường trong công ty là như thế, ma cũ bắt nạt ma mới, cấp cao hơn bắt nạt cấp thấp hơn, người có ô dù bắt nạt người không có ô dù. Thật khó để có mối quan hệ đơn thuần nơi công sở, trừ khi đó là một người có năng lực, chức vị đó không thể thiếu người đó.
“Vâng ạ.” Thượng Chi Đào phải uống rất nhiều nước thì đầu mới đỡ choáng, “Tôi chưa làm công việc này bao giờ nên muốn thử sức xem sao. Tôi muốn học rất nhiều rất nhiều thứ, muốn trở thành một người thật là giỏi giang. Giống như Kitty.” Thượng Chi Đào uống rượu vào là đâm ra lắm chuyện.
“Vì sao lại muốn giống Kitty?”
“Kitty thật sự rất giỏi, cái gì cô ấy cũng hiểu, cái gì cũng biết, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc.”
Loan Niệm nhìn cô, không tiếp lời.
“Nếu Kitty không giỏi thì đã không được vào trung tâm sáng tạo. Người trong công ty đều biết, trung tâm sáng tạo và phòng kế hoạch luôn luôn chọn người giỏi nhất.”
“Thà cô cố mà tìm cây đại thụ mà ôm, còn hơn là tranh đua mù quáng với người khác.” Loan Niệm nói giọng nửa thật nửa giả.
“Tôi lạ nước lạ cái, biết ôm đùi ai đây?”
“Tracy.”
“Tôi không thân với Tracy.”
“Thế thì cô có thể thử ôm đùi tôi.”
Hử? Thượng Chi Đào bỗng nghĩ đến những suy nghĩ linh tinh nảy ra trong đầu mình vào tối nọ, Loan Niệm muốn giở quy tắc ngầm với cô. Cô che hai tay trước ngực, tỏ vẻ đề phòng, “Tôi không bán mình đâu.”
Loan Niệm rất hiếm khi mất bình tĩnh, lần này bị Thượng Chi Đào nói trúng tim đen, khiến anh suýt nữa đã phun rượu ra ngoài, “Cô không bị làm sao đấy chứ?”
“Thế sao sếp lại bảo tôi ôm đùi sếp? Một cô gái mới chuyển đến đây như tôi, còn đang lạ nước lạ cái, tiền chả có mà năng lực cũng bình bình, tôi dựa vào đâu mà ôm đùi sếp?”
Loan Niệm chỉ tay vào cô, “Bỏ tay ra.”
“Hả?”
“Bỏ ra.”
Thượng Chi Đào bỏ tay ra, nhìn Loan Niệm với vẻ ngờ vực. Thế mà lại thấy anh nhìn ngực cô rồi trề môi: “Cô lo hơi bị thừa rồi đấy.” Loan Niệm bật cười, “Thượng Chi Đào à, cô tưởng tôi muốn ngủ với cô hả? Tôi thiếu phụ nữ à?”
Mặt Thượng Chi Đào đỏ bừng.
“Đừng mơ nữa!” Loan Niệm duỗi tay gõ vào trán cô, “Đợi cuối tuần nắng lên, mang não của cô ra phơi cho ráo nước đi.”
Khỉ gió.
Chẳng phải tôi cũng được sao? Thượng Chi Đào cúi xuống nhìn quần áo của mình, trông có vẻ ấm ức.
Hai người ăn bữa cơm này rất lâu, lúc Thượng Chi Đào đứng dậy đã hơi lảo đảo. Loan Niệm gọi nhân viên phục vụ rót nước cho cô, sau đó cầm ví tiền của Thượng Chi Đào đi thanh toán thật.
Loan Niệm, thật sự đã “bào” Thượng Chi Đào một bữa cơm. Anh thanh toán xong rồi quay lại đưa ví tiền cho Thượng Chi Đào, không quên cảm ơn: “Cảm ơn nhé.”
“Đừng khách sáo, chuyện nên làm.”
“Chúc mừng cô đã chính thức được nhận vào làm.” Loan Niệm nói câu này với vẻ rất nghiêm túc. Đến giờ anh mới cảm thấy Tracy nói đúng, công ty cần có cơ cấu nhân tài đa dạng hóa, trong một tập thể không nên chỉ toàn là người tài, cũng phải có người như thế này, một kẻ khờ khạo thú vị.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Loan Niệm không gọi tài xế đến đón, mà đứng đón xe bên vệ đường cùng Thượng Chi Đào. Cô đứng không vững, mái tóc bị gió thổi tứ tung, đôi mắt trong trẻo ánh lên nét cười, nghiêm túc nói với Loan Niệm: “Tôi sẽ không bán mình.”
Dường như cô đang tự cổ vũ chính mình, Loan Niệm nhìn thấy vẻ hoảng hốt trong cô, anh chợt ngộ ra rằng: Thượng Chi Đào thích anh.
- -
Thượng Chi Đào cùng Lumi lên đường, ở trên máy bay Lumi nói chuyện với Thượng Chi Đào: “Bình thường mấy cấp trên của phòng tiếp thị đều được gọi là ông nội, đợi đến nơi cô sẽ nhận ra người ở phòng tiếp thị chính là chân sai vặt của bọn họ, lúc thì khát, lúc thì đói, lúc thì kêu ở khách sạn có muỗi. Bà đây ở nhà duỗi tay là có áo mặc, há miệng là có cơm ăn, thế mà lại phải hầu hạ mấy chúa phiền phức này.”
Thượng Chi Đào bị Lumi chọc cười nghiêng ngả.
Lumi chính là một cô chiêu chính hiệu, đối với cô ấy công việc chính là một cách để sống qua ngày. Vì vậy cô ấy chẳng biết sợ ai, nhưng cũng không theo đuổi điều gì. Nói bằng lời của cô ấy thì chính là: “Làm sếp thì có gì hay? Lương của sếp
còn không nhiều bằng tiền thuê nhà mà chị đây thu!” Cô ấy cũng được coi là một chị đại trong công ty, đám đồng nghiệp đều nhường nhịn cô ấy mấy phần.
Hai người xuống máy bay, hội họp cùng đội ghi hình rồi đi lên một chiếc xe bus lớn. Một đoàn mười hai người đông đúc, ngồi xe hơn sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng vào một thôn nhỏ ở trong núi. Đi từ mạn Đông của thôn sang mạn Tây của thôn chưa đến một cây số, nhà cửa chỗ thì thấp chỗ thì cao. Bây giờ đã là năm 2010 rồi, vậy mà vẫn còn một thôn xóm như thế này, Thượng Chi Đào cảm thấy rất mới lạ.
Kitty cầm máy ảnh chụp choẹt khắp nơi, theo lời của cô ta nói: “Đây là cơ hội tuyệt vời để trải nghiệm cuộc sống.
Lumi bĩu môi, nói với Thượng Chi Đào: “Còn trải nghiệm cuộc sống cơ đấy, cô ta coi mình là tiên nữ hạ phàm thật đấy à?”
Thượng Chi Đào vội vàng che miệng cô ấy, lòng dạ thấp thỏm, luôn nghĩ rằng sớm muộn gì Lumi và Kitty sẽ đánh nhau một trận. Lumi không thích Kitty, cô ấy cảm thấy Kitty quá giả tạo.
Kitty đi khỏi đó, đạo diễn quảng cáo đưa cho Lumi danh sách các địa điểm ghi hình, khách sáo nhờ họ giúp đỡ trao đổi với bên thứ ba để lấy cảnh.
“Còn chưa quyết định sao?” Lumi hỏi.
“Trước đó đã xem qua đại khái rồi.”
Lumi cầm xấp giấy, kéo Thượng Chi Đào đi, “Nhìn thấy chưa? Chưa gì đã bắt đầu rồi.”
Ở thôn này, nhìn từ đầu này sang đầu bên kia thấy không xa, nhưng lúc đi thì rất tốn sức, Thượng Chi Đào đi được mấy bước đã suýt ngã sấp mặt. Rễ cây đại thụ bò ngoằn nghoèo dưới đất, có đoạn nhú từ dưới đất lên trên, cô không nhìn thấy.
Hai người cứ thể bước thấp bước cao đi xem nơi lấy cảnh, đợi bọn họ xem xong thì trời cũng đã tối mịt.
Trên núi sẽ giảm nhiệt độ khi đêm xuống, hai người run cầm cập quay về chỗ cũ, về đến nơi nhìn thấy mọi người ăn mặc ấm áp, đang ngồi uống rượu nói chuyện ở bên ngoài. Kitty nhìn thấy Thượng Chi Đào thì vẫy tay với cô: “Flora, cô về rồi à? Công việc bên phòng tiếp thị đúng là vất vả quá đi, đổi lại là tôi chắc chắn không làm nổi đâu.”
Lumi chậc chậc, “Nhìn Kitty khám phá phong cảnh, tôi nghĩ sức khỏe của cô hẳn là không tồi. Mai rảnh rang thì theo chúng tôi đến khu lấy cảnh sau núi nhé.”
Kitty không dám dây vào Lumi, bèn cười nhạt với hai người rồi quay ra nói chuyện với người khác.
Kitty không thích Thượng Chi Đào. Nguyên nhân là vì cô ta vô tình nhìn thấy hồ sơ của Thượng Chi Đào, cho là cô có thể vào Lăng Mỹ chẳng qua là dựa vào vận may. Kitty lúc nào cũng nghĩ mình phải ở cạnh người xuất sắc giống mình, chuyện vào cùng công ty cùng đợt với Thượng Chi Đào khiến cô ta nghi ngờ năng lực của mình. Không chỉ vậy, Kitty không ưa tính cách của Thượng Chi Đào. Ngày nào cũng cười tíu tít, bất kể người ta nói gì cô cũng đồng ý, người không có năng lực dựa vào khả năng chịu khổ của mình để làm thân với người khác thì không đáng được tôn trọng.
Thượng Chi Đào không biết suy nghĩ của Kitty, cô chỉ biết Kitty không thích cô lắm, vì cách Kitty nói chuyện với cô khác hẳn với những người khác. Có điều, chuyện này không quan trọng, Thượng Chi Đào không bận tâm.
Cô và Lumi mỗi người làm một bát mì nóng hổi rồi chui vào trong ổ chăn, trên núi quá lạnh, hôm nay lại không có nước nóng, hai người đều không muốn rửa mặt, miễn cưỡng lắm mới đi đánh răng.
Những tưởng chui vào trong chăn là ngày hôm nay đã kết thúc, sau khi mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng, họ lại nghe thấy tiếng “chít chít” ở góc tường. Thượng Chi Đào ngồi dậy bật đèn, nhìn thấy một con chuột ở góc tường. Con chuột đó to bằng bàn chân, béo núng nính, nhìn thấy ánh sáng là bất thình lình chạy loạn xạ ở trong phòng.
Từ bé Thượng Chi Đào đã sợ chuột, cô hét toáng lên nhảy xuống khỏi giường, nhớ ra con chuột đang ở dưới đất thì lại nhảy chồm lên giường. Lumi cũng sợ, tiếng hét của cô ấy còn to hơn cả Thượng Chi Đào, sau đó nhảy phắt sang giường Thượng Chi Đào, cả hai ôm chầm lấy nhau.
Tiếng hét của hai người đã đánh thức tất cả mọi người, cánh đồng nghiệp nam gõ cửa, Thượng Chi Đào và Lumi chạy vọt về phía cửa, mở cửa rồi chạy ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
“Chuột cống! To ngần này này!” Lumi miêu tả cho cánh đồng nghiệp, “Không phải họ nói đã bẫy thuốc chuột trước khi đến đây rồi sao?”
Chủ nhà cũng chạy đến, nghe thấy câu này thì tỏ ra hơi lúng túng, “Thuốc chuột không đủ, có hai phòng chưa bỏ thuốc... xin lỗi, xin lỗi, ngày mai tôi sẽ lên huyện mua thuốc.”
Thượng Chi Đào vừa chùi nước mắt vừa nói: “Không sao, không sao.”
Cô thật sự đã bị dọa hết hồn. Lúc này tay chân lạnh buốt. Cô biết lần này lên núi sẽ rất gian khổ, nhưng cô không ngờ ngay tối đầu tiên đã chịu thua trước lũ chuột. May mà có đồng nghiệp nam tốt bụng, đổi phòng với bọn cô.
Thượng Chi Đào nằm trên chiếc giường bằng gỗ cứng, nghe tiếng động ở bên ngoài, cảm thấy vô cùng có lỗi với Lumi, “Lumi, thật sự xin lỗi chị. Nếu không phải em muốn đến đây thì chị cũng không phải theo em đi chịu khổ.”
“Đừng nói chuyện vô ích này, bà đây đến để trải nghiệm cuộc sống thôi.” Lumi trấn an Thượng Chi Đào: “Mới trải nghiệm có thế này mà chị đã cảm thấy bình thường mình sống hạnh phúc rồi, đợi lúc nào về nhà chị sẽ dập đầu hai cái với bố mẹ chị.”
“Đợi đến lúc về em mời chị ăn cơm nhé?”
“Mời cơm thì khỏi, lúc nào về cô thay chị tăng ca hai buổi nhé! Cô cũng biết chị không thích tăng ca mà...”
“Thay chị tăng ca hẳn một tháng luôn.”