Vì hành động của Loan Niệm trong cuộc họp về vấn đề ngân sách, bầu không khí ở các phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Mỗi phòng chiếm một phòng họp, bắt đầu thiết lập lại các khoản ngân sách. phòng tiếp thị cũng không được ra về mà phải ở đó chờ lệnh bất cứ lúc nào, bởi vì chưa biết phòng nào họp sẽ tìm đến họ: “Các anh xem như này đã hợp lý chưa?” Ngay cả Thượng Chi Đào cũng cảm thấy địa vị của mình tăng lên một chút theo phòng tiếp thị. Cảm giác này đúng là không tệ chút nào.
Cô và mọi người bận tối tăm mặt mũi, tăng ca hơn ba mươi giờ đồng hồ, chỉ gục xuống bàn làm việc ngủ được mấy tiếng, trong hơn ba mươi tiếng này cô đã hoàn toàn nắm rõ logic ngân sách của thị trường. Đó không phải chuyện đơn giản như bạn nói tiêu bao nhiêu tiền là tôi sẽ đưa cho bạn bấy nhiêu tiền, bạn nói cho tôi biết đã thu về được bao nhiêu. Mà là mỗi một khâu đều có lề lối, mỗi một khâu đều phải theo sát và tìm hiểu. Điều này rất thú vị.
Học được những kiến thức mới mẻ khiến người ta rất vui vẻ. Đến thứ Tư mở cuộc họp lần hai, Thượng Chi Đào đã nhìn thấy một phương án hoàn hảo nhất trên thị trường. Người của Lăng Mỹ đều là binh hùng tướng mạnh, dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào đều xuất sắc hơn người. Phương án lần này hoàn hảo đến mức khiến Thượng Chi Đào cảm thấy phương án trước đó chỉ là một phương án mà người ta làm cho có.
Mục tiêu đã rõ, phương án hành động chắc chắn, mỗi một khoản tiền đều được ước tính rõ ràng. Lumi nói với Thượng Chi Đào: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là sức hấp dẫn chết tiệt của tên Lừa Ngang Ngược kia đấy. Chị đã hiểu được vì sao hội đồng quản trị lại khăng khăng muốn anh ta ngồi lên cái ghế này rồi. Không phải anh ta thì còn là ai được nữa?” Bây giờ Lumi cực kỳ có cảm tình với Loan Niệm, thậm chí cô ấy còn tha thứ cho cái sự ngạo mạn của Loan Niệm trước kia, cảm thấy anh mà không ngạo mạn thì không được bình thường.
Lumi gọi Loan Niệm là Lừa Ngang Ngược, Thượng Chi Đào không kìm được cười khúc khích.
“Cô cười gì? Không phải sao?”
“Phải phải phải. Đúng là rất ngang ngược.” Thượng Chi Đào vội vàng phụ họa với cô ấy.
Loan Niệm không còn tỏ ra quá gay gắt với phương án ngân sách lần này như lần trước nhưng vẫn đề xuất hướng cải thiện, hẹn thứ Sáu duyệt lại một lần nữa. Cuối cùng, anh bỗng nói: “Tôi khắt khe quá phải không?”
Mọi người đều nghệt mặt ra, không ai lên tiếng.
Còn anh thì tươi cười, “Thứ Sáu gặp lại.” Sau đó kết thúc cuộc họp.
Thượng Chi Đào về nhà, thấy Tôn Viễn Chứ và Tôn Vũ đang thảo luận về một vấn đề công nghệ, họ đang nói về công nghệ không người lái. Năm 2010, công nghệ không người lái vẫn chỉ là một khái niệm. Tuy nhiên công ty của Tôn Viễn Chứ đã đầu tư ngân sách vào lĩnh vực này, vì Tôn Viễn Chứ là nhân tài trong lĩnh vực công nghệ cao nên mới được điều vào tổ dự án này.
“Chủ yếu là vì ở Bắc Kinh không tiện để thử nghiệm, mô hình của bọn anh không có chỗ để chạy thử, chỉ có thể đến chỗ không có người.”
“Kỹ thuật vẫn chưa hoàn thiện, tiềm ẩn nguy cơ, đến chỗ khác thì hay hơn.”
Tôn Viễn Chứ ngừng lại khi nhìn thấy Thượng Chi Đào với đôi mắt gấu trúc, “Em thức đêm à?”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Công ty phải lập lại ngân sách. Anh sắp đi đâu thế?” Cô hỏi Tôn Viễn Chứ.
“Tây Bắc.”
“Phải đi lâu lắm sao?” Thượng Chi Đào hơi không nỡ xa Tôn Viễn Chứ, cô đã quen với chuyện anh giảng giải vô vàn kiến thức cho cô và Tôn Vũ vào mỗi buổi tối hoặc những ngày cuối tuần. Trong đầu anh như chứa cả vũ trụ này, đôi khi Thượng Chi Đào vừa nhìn anh vừa nghĩ, chắc hẳn anh đã đọc hết sách của cả thế giới này nhỉ?
Tôn Viễn Chứ và Loan Niệm là hai người hoàn toàn khác biệt. Loan Niệm gai góc, cứng rắn, lạnh lùng, chói sáng. Tôn Viễn Chứ thì dịu dàng, nội liễm, có cả bụng văn thơ lai láng. Thượng Chi Đào sợ Loan Niệm, nhưng không sợ Tôn Viễn Chứ.
“Ừ.” Tôn Viễn Chứ cười với cô, “Anh sẽ gửi đồ ăn ngon cho em.”
“Chỉ gửi cho mỗi Thượng Chi Đào thôi sao?” Trương Lôi ở bên cạnh nói chen vào.
“Gửi cả cho mọi người.” Tôn Viễn Chứ hơi đỏ mặt, nói với Thượng Chi Đào: “Mau đi ngủ đi, nhìn em phờ phạc quá.”
“Dạ.” Thượng Chi Đào đi về phòng, rồi lại quay lại nói với Tôn Viễn Chứ: “Anh phải chú ý an toàn nha!”
“Yên tâm.”
Sống ở Bắc Kinh chính là như thế, dù sống chung một mái nhà cũng rất khó để gặp nhau một lần. Mọi người đều phải tăng ca, đi công tác, hội họp, ngày nào cũng được xếp kín lịch trình. Thượng Chi Đào thực sự rất mệt, tắm xong là nằm lên giường, ngủ bù một giấc.
Đến thứ Sáu, cô và các đồng nghiệp mang máy tính vào phòng họp, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Loan Niệm đang ngồi đó đọc tạp chí, trang tạp chí là ấn phẩm quảng cáo mà công ty họ thiết kế cho một thương hiệu sản phẩm hóa chất hàng ngày lớn.
Nhìn thấy mọi người đi vào, anh dừng động tác, đặt tạp chí sang một bên, nói với thư ký: “Chia cho mọi người đi.” Anh mang bánh ngọt hiệu Liên Hương Lâu từ Hồng Kông về, được đóng gói tinh xảo, chia cho mỗi người một phần. Thượng Chi Đào ngồi ở hàng ghế thứ hai, cô nhận lấy phần bánh ngọt rồi đặt lên mặt bàn nhỏ đi liền với ghế, ngước mắt thì chạm vào ánh mắt của Loan Niệm. Anh thản nhiên nhìn cô một cái, không khác gì nhìn người khác. Thượng Chi Đào nghĩ đến cách giữ thể diện mà cô đúc kết được từ mấy ngày trước: Ngồi thẳng lưng, coi như không có chuyện gì, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Như thể cô đang nói với Loan Niệm rằng: “Này Luke, anh không phải lo, tôi sẽ không nói bất kỳ chuyện gì.” Thế là cô ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ không sợ hãi. Vốn dĩ mình cũng chẳng làm gì sai. Thượng Chi Đào tự khích lệ mình.
Tâm thái khích lệ mà cô dung dưỡng từ nhỏ đã khiến cô trở thành một người không dễ để bụng. Người như cô sẽ không cảm nhận được cơn đau tê tái, nhưng cô không biết rằng cơn đau âm ỉ cũng làm người ta tổn thương.
Cuộc họp này diễn ra rất nhanh, phương án được thông qua sẽ được chuyển giao cho phòng tiếp thị, phòng tiếp thị sẽ tiến đăng ký dự án. Vì hôm nay là thứ Sáu nên có rất nhiều đồng nghiệp bận việc, vì thế phần công việc này được giao cho Thượng Chi Đào. Hệ thống đăng ký dự án rất phức tạp, mỗi một dự án cần phải nhập rất nhiều dữ liệu. Thượng Chi Đào cặm cụi làm việc, ngay cả miếng nước cũng không kịp uống, chỉ sợ mình nhập sai thông tin quan trọng, mất mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng làm xong. Cô tắt máy đứng dậy, nhìn thấy phòng làm việc của Loan Niệm vẫn sáng đèn, anh vẫn còn đang làm việc.
Anh ấy thật sự rất nỗ lực, mình phải học tập anh ấy, làm một người dù có năng khiếu nhưng vẫn rất nỗ lực. Cô khoác balo ra khỏi công ty.
Tán cây đã rụng hết lá, trời lạnh đi theo từng ngày. Bên vệ đường vẫn có người đàn ông say xỉn và mấy người không gọi được xe như cô. Cô không hiểu tại sao người ta lại thích uống rượu đến tận khuya, rồi lang thang dọc đường, thành phố này thật sự có quá nhiều người say xỉn lúc trời khuya. Cô nghĩ, nếu mình có thể sở hữu một căn nhà ở thành phố này trước ba mươi tuổi thì tốt rồi. Như vậy thì dù có muộn thế nào đi chăng nữa, dù có dứng ở ngoài đường như lúc này, mình cũng sẽ không thấy sợ, vì mình đã có một nơi thuộc về mình rồi!
Cô đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa nghĩ xem mình nên đi về đâu, một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô.
Không phải chiếc xe bị cô tông hỏng, có lẽ chiếc xe đó phải sửa rất lâu.
Thượng Chi Đào không biết phải đối mặt với Loan Niệm như thế nào, cô lại nhớ đến lời răn của mình: Coi như không có chuyện gì. Thế là cô lên xe, nói với anh: “Cảm ơn Luke, lại phải làm phiền sếp rồi.”
Loan Niệm nhìn cô rồi vươn người ra ghế sau lấy một cái túi, để lên chân Thượng Chi Đào, nói câu “Tặng cô” nhẹ tênh. Thượng Chi Đào biết logo của nhãn hiệu này, đây là món quà đắt đỏ. Thượng Chi Đào như bị phải bỏng, không còn giữ được sự bình thản như không có chuyện gì nữa, trả lại hộp quà cho Loan Niệm, “Đừng, tôi không cần.”
“Cô không cần cái này, là vì cô muốn hẹn hò với tôi sao?” Loan Niệm khởi động xe, lái xe không hề ảnh hưởng đến việc anh nói
chuyện.
...
Thượng Chi Đào cảm thấy mình như đang bán thân, chẳng qua là giá của cô đắt hơn một chút. Giá đắt hơn không phải là vì cô thể hiện xuất sắc, đơn giản là vì cô gặp ngay “khách hàng” giàu sụ.
Cô bặm chặt môi, không nói năng gì, hộp quà vẫn nằm trong tay cô. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ không biết người khác sẽ xử lý món quà này thế nào? Cô không nghĩ ra câu trả lời, bèn hỏi Tôn Vũ: [Sếp của em tặng cho em một cái túi, em phải xử lý thế nào?]
[Nhận đi.] Tôn Vũ chỉ đáp lại cô hai chữ.
Ở thành phố này, gần như tất cả hàng hóa đều được dán sẵn mác giá, con người cũng vậy. Tôn Vũ đã trải qua lần chia tay đầy cay đắng, cô ấy chợt hiểu ra ý nghĩa của đồng tiền. Cần đếch gì tình yêu, không có tiền sẽ chết đói, chết đói thì còn theo đuổi được tình yêu gì nữa? Cũng là một Tôn Vũ như vậy lại kinh doanh trong lĩnh vực liên quan đến tình yêu về sau này. Cũng là một Tôn Vũ như vậy, sau này lại phấn đấu quên mình vì tình yêu. Mỗi một người phụ nữ đều từng nói một đằng làm một nẻo, họ đều hoàn thành quá trình trưởng thành của mình bằng những cách của mình. Một vài năm sau, khi họ ngoảnh đầu nhìn lại quãng thời gian này, họ sẽ phát hiện có nhiều chuyện trong quá khứ vốn dĩ không có đúng sai, chỉ là một sự lựa chọn mà thôi.
Không phải ai sinh ra đã là người mạnh mẽ.
Nên biết rằng, cái người mạnh mẽ mà bạn nhìn thấy vào giờ phút này, cũng từng có một quãng thời gian bị cuộc sống mài giũa trầy da tróc thịt, tự thay đổi chính bản thân mình.
Tôn Vũ là vậy, Thượng Chi Đào cũng vậy.
Và Loan Niệm cũng vậy.
- -
“Có phải nếu tôi không nhận món quà này, anh sẽ lo tôi nói ra chuyện của chúng ta?” Rốt cuộc Thượng Chi Đào cũng lên tiếng.
Loan Niệm nhíu mày, dừng xe lại bên đường, hiếm có lần châm một điếu thuốc. Hút hết điếu này, lại hút điếu khác. Thượng Chi Đào không biết anh đang nghĩ gì, sự trầm mặc này khiến người ta khó mà chịu đựng. Nhưng cô vẫn yên lặng ngồi ở đó, nhìn ra ngoài cửa xe, để Loan Niệm hút thuốc.
Kỳ thực Loan Niệm không hề nghiện thuốc, nhưng ngày hôm đó anh lại hút hết điếu này sang điếu khác, mê mẩn làn khói mịt mờ hư vô trước mắt.
“Cô cảm thấy mình đang bán thân phải không?” Một lúc lâu sau, Loan Niệm hỏi cô.
Thượng Chi Đào “ừm” một tiếng. Tâm trạng của cô rất tệ, không biết vì đâu.
“Thế thì lẽ ra tôi nên cho cô tiền mới đúng.” Loan Niệm dụi tắt đầu thuốc, “Cứ cầm đi.” Rồi không nói thêm một câu nào. Anh đưa Thượng Chi Đào đến cửa nhà trọ của cô, cô xách túi quà đắt đỏ xuống xe, không hề nói cảm ơn Loan Niệm, đi thẳng vào bên trong.
Cô cảm thấy dường như có thứ gì đó đã vụn vỡ trong cơ thể cô vào đêm nay.
Bởi vì cô đã nhận quà của Loan Niệm.
Món quà này khiến cô rất khó xử, cô không nhận cũng không đúng, mà nhận thì cũng không đúng. Cô không phải kiểu người như Lumi, gặp phải người hoặc việc nào mà cô ấy không thích sẽ thốt ngay một câu “Cút mẹ đi”; Cô cũng không phải người như Tôn Vũ, nhận chính là nhận, nhận một cách đường hoàng. Cô mắc kẹt ở chính giữa, lên xuống không xong.
Xách hộp quà đó đi vào nhà, Tôn Vũ đang rửa mặt. Nhìn thấy vẻ mặt Thượng Chi Đào không được bình thường, cô ấy liền lau mặt đi tới trước mặt cô.
Thượng Chi Đào nhún vai với Tôn Vũ, bĩu môi đi vào phòng ngủ, Tôn Vũ theo sau cô, “Sao nhìn em có vẻ không vui?”
“Em không nói được gì.”
“Thế anh ta đã nói gì?”
“Anh ấy chẳng nói gì cả.”
“Chị biết anh ta muốn nói gì.” Tôn Vũ ngồi lên giường cô, “Thượng Chi Đào, em cũng biết chị từng làm nhân viên kinh doanh nhỉ? Hồi đó ngày nào bọn chị cũng phải làm dịch vụ chăm sóc khách hàng. Bọn chị tặng quà cho khách hàng, nếu họ không nhận thì bọn chị sẽ kết luận ngay là bọn chị không lôi kéo được khách hàng này, sau này phải vô cùng cẩn thận khi làm việc với họ; Nếu khách nhận quà, bọn chị sẽ cảm thấy yên tâm, rằng khách hàng này là người của mình rồi.”
“Ừm, em nhận rồi, em sẽ giữ bí mật cho anh ta.”
“Vậy em còn buồn gì thế?”
“Em không biết.”
“Chị biết đấy.” Tôn Vũ kéo Thượng Chi Đào ngồi xuống cạnh mình, khoác tay lên vai cô rồi nói: “Dù bây giờ em vẫn chưa xác định, có khi còn không chịu thừa nhận, nhưng sự thật là em đã thích anh ta rồi.”
Thượng Chi Đào cắn môi, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống mà chẳng báo trước.
“Em xem, em còn khóc kìa.” Tôn Vũ lau nước mắt cho cô, “Chị quen biết em được mấy tháng rồi, em không phải loại người trải qua tình một đêm với người khác. Dù em nói đùa với chị là em chỉ thích cơ thể của anh ta, nhưng Thượng Chi Đào à, em không phải loại người sẽ lên giường với người mà em không thích.”
“Em làm gì thích anh ta. Em chỉ cảm thấy bối rối.” Thượng Chi Đào chùi nước mắt, “Nếu em có thật nhiều tiền thì tốt rồi, em có thể để lại một xấp tiền ở đầu giường anh ta sau khi em ngủ với anh ta. Chứ không để cho anh ta có cơ hội tặng túi cho em trước.” Đây là điều khiến Thượng Chi Đào giận nhất.
“Được được được!” Tôn Vũ khích lệ: “Quả nhiên là có khí phách! Em không muốn bóc quà ra xem sao?”
Thượng Chi Đào lắc đầu, “Không bóc đâu, em không thích.”
“Thế thì cứ để đó!”
“Dạ!”
Thượng Chi Đào đã có một món quà xa xỉ đầu tiên trong đời, nhưng cô không muốn mở nó ra xem, thậm chí cô còn không tò mò Loan Niệm đã tặng cô mẫu túi nào. Tóm lại chuyện này không quan trọng với cô, quan trọng là cô biết rằng: Sau này cô không bao giờ làm chuyện như vậy nữa. Và cô sẽ không xảy ra chuyện gì với Loan Niệm nữa.
Đêm đó cô không ngủ được, cô mở máy tính xem phim rồi tiện thể lướt dạo trên diễn đàn xã hội, nhìn thấy một chủ đề: Đến Lạt Bá Câu Môn ngắm lá đỏ. Thượng Chi Đào xem mà mê, gửi link cho Tôn Vũ: [Đi ngắm lá đỏ không chị? Mùa thu sắp kết thúc rồi!]
[Được đấy.]
Hai người nhanh chóng đăng ký online. Hôm sau dậy thật sớm ra bến xe khách, nhìn thấy một nhóm nam nữ mặc áo gió và giày leo núi, rất nhiều người mang theo máy ảnh kỹ thuật số, Thượng Chi Đào chỉ có một chiếc máy ảnh bỏ túi, là Tân Chiếu Châu tặng cho cô. Thượng Chi Đào chợt nghĩ, cuối tuần của cô không nên chỉ dành cho công việc và học tập, cũng phải dành cho rất nhiều những việc thú vị khác.
Như những gì Tôn Vũ đã nói: “Chúng ta phải sống, chứ không nên chỉ tồn tại.”
Lúc đó Thượng Chi Đào còn trẻ, với cô thì tồn tại cũng có nghĩa là sống. Sau này cô mới dần dần hiểu ra điểm khác biệt giữa hai khái niệm này. Tồn tại là sống qua ngày, mà sống chính là lý tưởng. Sau này cô trở thành một người biết cách sống, là bởi vì cuộc sống làm con người ta vui vẻ, chỉ sống để tồn tại thì chỉ toàn là đau khổ.
Trong lúc tồn tại, rút ra chút thời gian để sống chính là phần thưởng dành cho bản thân.
Cô vừa đi trên đường núi, vừa nhìn xuống dưới, lá đỏ phủ kín núi rừng, là sắc thu cuối cùng ở trần gian này.