Lần nhảy gần đây nhất của Thượng Chi Đào là vào năm nhất đại học, các câu lạc bộ trong trường tổ chức hoạt động, cô bất đắc dĩ phải tham gia. Mới nhảy được mấy bước mà mọi người đã không cho cô nhảy nữa. Không nhảy cũng được nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc bộc lộ tài năng đúng không? Sau đó, Thượng Chi Đào giặt quần áo trong phòng nước, bạn bè trong câu lạc bộ đi ngang qua nghe thấy cô đang hát ngâm nga. Ngay cả cô cũng không biết rằng hóa ra mình lại hát hay, thế là cô lại bị ép lên sân khấu hát một hai lần.
Thượng Chi Đào không thích biểu diễn trước đám đông. Cô còn nhớ lúc đón Tết hồi bé, anh em bạn bè tề tựu cùng nhau, lúc nào cũng muốn bọn trẻ biểu diễn tiết mục. Thượng Chi Đào không rành khoản nào, vì vậy mỗi lần cô đều mang theo giấy và bút mực, đến lượt cô biểu diễn cô sẽ đứng lên và nói: “Con sẽ biểu diễn tiết mục viết chữ cho ông bà, cô dì, chú bác ạ!” Viết chữ mất nhiều thời gian, đợi cô viết xong một tấm biểu ngữ thì bữa cơm đã trôi qua được nửa.
Để đến bây giờ, cô không có chút năng khiếu múa máy nào, đứng sau lưng các đồng nghiệp nữ đã học múa từ bé mà mãi vẫn không thể bắt kịp động tác của họ.
Kitty phụ trách biên đạo múa nên có phần không hài lòng với Thượng Chi Đào, cô ta nhìn vào gương, nói: “Flora, cô không theo được phải không?” Cô ta vẫn còn đang bực bội trong lòng. Lúc chiều Thượng Chi Đào kêu gọi các phòng ban dự cuộc họp trao đổi dự án, tiến độ của cô ta hơi chậm nên đã bị Loan Niệm phê bình ngay trong cuộc họp.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thượng Chi Đào lau mồ hôi, xin lỗi mọi người.
“Nhảy lại một lần nữa.”
Mọi người nhảy ở đằng trước, Thượng Chi Đào đứng sau bắt chước mọi người. Dây thần kinh nhảy múa của cô chắc là đứt thật rồi, nhảy xong một bài mà gần như sắp đứt hơi đến nơi. Các đồng nghiệp nữ khác đều phì cười, có người tinh ý nói: “Đừng làm khó Flora nữa. Flora à, cô cầm bảng được không?”
“Được, được, được.”
Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng được giải cứu khỏi bể khổ nhảy nhót, cầm bảng thì dễ, cô không phải tập luyện nữa. Thế là cô ra ngoài, chuẩn bị gọi đồ ăn cho mọi người. Đến khi cô đặt đồ ăn rồi quay về thì mọi người đã bàn bạc kiểu tóc và trang phục xong xuôi, họ sẽ buộc tóc hai ngà, mặc váy thể thao ngắn, váy thể thao ngắn là đồ mà Thượng Chi Đào đã mua trước đó. Ăn mặc thế nào cũng được, dù sao cô không phải nhảy là được rồi. Tập luyện đến 10 giờ tối, Thượng Chi Đào tiếp tục cùng mọi người chốt thời gian và địa điểm, cùng các ý tưởng biểu diễn của ngày hôm sau, sau đó mọi người giải tán.
Tối thứ Sáu, cuộc sống về đêm bắt đầu. Thượng Chi Đào muốn đến nhà của Loan Niệm, nhưng anh vẫn chưa mở lời, cô thì ngại hỏi. Nếu cô mà hỏi thì chứng tỏ cô đang nôn nóng, mặc dù cô nôn nóng thật. Cô thảo luận với Tôn Vũ về trạng thái này, cô cảm thấy dường như mình đã nghiện chuyện ấy, đây có được coi là một loại bệnh hay không?
Tôn Vũ cười cô suy nghĩ lung tung, cô ấy nói: “Lúc chị và bạn trai yêu đương, chị chỉ ước gì có thể ở bên nhau suốt hai mươi tư giờ, em bảo chị có bệnh không?”
“Không hề.”
“Vậy thì không thắc mắc nữa đúng không?”
Về đến nhà chỉ thấy có mình Tôn Vũ ở nhà, cô thay sang đồng phục cổ vũ rồi cho cô ấy xem. Bình thường Thượng Chi Đào ăn mặc rất giản dị, nhưng chiếc váy cổ vũ này lại khoe trọn đôi chân dài của cô. Đôi chân dài phát sáng dưới ánh đèn, tóc thì được buộc hai ngà, cộng thêm đôi mắt long lanh sinh động, đứng ở đó thôi cũng toát ra sự nổi bật.
Tôn Vũ ngắm trước ngó sau rồi nói một câu lạ lùng: “Chị đoán tối mai em sẽ không về nhà.”
“Hả? Không về nhà thì em đi đâu?”
Tôn Vũ nở nụ cười xấu xa: “Tên sếp lạnh lùng của em có lẽ không thể chịu nổi đâu.”
Rốt cuộc Thượng Chi Đào cũng hiểu Tôn Vũ đang nói gì, cô đỏ mặt nói: “Không đời nào. Đối tác ở Quảng Châu của anh ấy đẹp lắm lắm luôn. Bạn gái cũ của anh ấy cũng đẹp lắm lắm luôn... Anh ấy đã nhìn thấy quá nhiều phụ nữ đẹp rồi.” Cái từ “đối tác” này rất vi diệu. Cô không biết Loan Niệm và Tang Dao có quan hệ gì, nhưng nửa đêm còn vào phòng của Loan Niệm thì mối quan hệ có lẽ không hề đơn giản phải không?
“Kệ anh ta đi! Cứ tha hồ tận hưởng thanh xuân đi!” Tôn Vũ vỗ vỗ vai cô.
Thượng Chi Đào đứng trước gương tập cầm bảng một lúc rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau cô đến sân bóng từ sớm, chuẩn bị các công việc hậu cần xong thì người đôi bên cũng lần lượt có mặt. Hai công ty đều có tiếng trong ngành, người chơi bóng rổ thì dáng dấp không quá tệ, các cô gái trong đội cổ vũ thì trẻ trung phơi phới, cả đám nam nữ đứng cùng nhau tạo nên khung cảnh đẹp mắt dễ chịu.
Đến khi đội cổ vũ thay đồ rồi đi ra ngoài, trên sân bóng có người huýt sáo một tiếng.
Nhân viên dọn sân bóng xong, đội cổ vũ của Tam Điền lập tức vào sân. Các cô gái bên đội cổ vũ của Tam Điền đều rất xinh, cô gái dẫn đầu nhảy xong bèn chạy đến trước mặt Loan Niệm, đeo dải lụa trong tay lên cổ Loan Niệm. Mọi người ai cũng ồ lên, Loan Niệm đứng đó, nở nụ cười hiếm thấy. Loan Niệm nhìn thoáng qua Thượng Chi Đào buộc tóc hai ngà, ở trong nhóm các cô gái cổ vũ thì cô là người trắng nhất, có nụ cười xán lạn nhất. Loan Niệm buồn cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô. Lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái cầm bảng cổ vũ nghiêm túc đến vậy.
Ngay sau đó, trong tưởng tượng của anh hiện lên cảnh anh xé phăng chiếc váy ngắn của cô. Loan Niệm đột nhiên nghiêm túc trở lại, anh không thích bản thân như vậy.
Thượng Chi Đào cảm thấy nụ cười của Loan Niệm thực sự rất đẹp, anh mà cười nhiều hơn thì hay biết mấy. Đến lượt Lăng Mỹ, Thượng Chi Đào cầm bảng một cách cẩn thận, chờ đội cổ vũ nhảy xong, cô đứng đó nhớ lại lời mà Tôn Vũ nói, chị ấy nói có thể tối nay Loan Niệm sẽ không để cô về nhà. Cô lén nhìn Loan Niệm, anh không hề nhìn cô mà quay sang nói chuyện với người bên Tam Điền. Trong lúc nói chuyện, anh đã nhìn thoáng qua cô gái nhảy dẫn đầu bên đội Tam Điền.
Thượng Chi Đào dời mắt đi, không nhìn anh nữa. Cuối cùng cũng đợi được đến khi trận đấu kết thúc, nghe thấy Kitty nói trong phòng thay đồ: “Ban nãy Luke dặn tôi và Grace tham gia buổi tiệc tối nay, chúng tôi không về cùng mọi người đâu.”
“Ồ thế hả.” Dường như mọi người cũng không hề bất ngờ, nói thêm mấy câu rồi ai về nhà nấy.
Thượng Chi Đào thay đồ rồi ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Loan Niệm đã thay quần áo xong, đang nói chuyện với người bên Tam Điền, cô nàng nhảy đầu đứng bên cạnh anh. Hai người họ nhìn có vẻ rất đẹp đôi.
Mẫu người như Loan Niệm đúng là có duyên với phụ nữ, dù là ở bất cứ nơi nào.
Thượng Chi Đào ra khỏi nhà thi đấu, cô hơi hối hận vì sáng nay đã hủy cuộc hẹn hôm nay với Long Chấn Thiên. Cô nghĩ mình đã nghĩ nhiều rồi, sau này tuyệt đối không thể vì những
cái ý nghĩ nhăng cuội của mình mà làm rối tiến độ học tập nữa.
Cô về đến nhà, Tôn Vũ không có nhà. Cô mở máy tính xem phim Mỹ một lúc rồi xuống dưới ăn cơm. Cô có chút mất tập trung, trong đầu lúc nào cũng hiện lên một suy nghĩ: Loan Niệm sẽ đưa cô gái kia về nhà ư? Sau đó hỏi cô ta có bạn trai không? Có chấp nhận tình một đêm không? Giống như cách anh đã hỏi cô.
Cô ăn đại một bát mì, sau đó về nhà đi ngủ, ngây ngốc trải qua ngày nghỉ cuối tuần này.
Sáng thứ Hai cô lại gặp Loan Niệm trong thang máy, mỗi người đứng mỗi bên của thang máy. Thượng Chi Đào chào buổi sáng anh rồi giữ im lặng giống như mọi khi, Loan Niệm cũng không nói năng gì.
Hai người kẻ trước người sau ra khỏi thang máy, Thượng Chi Đào rẽ sang chỗ làm việc, Loan Niệm đi vào phòng làm việc.
Thượng Chi Đào thấy hơi khó chịu. Sau buổi cuối tuần cô đã ngộ ra một điều, Tôn Vũ nói đúng, cô không phải kiểu người tùy tiện trải qua tình một đêm với người khác. Cô phát sinh quan hệ với Loan Niệm, là bởi vì cô thích anh. Tình cảm của cô chôn giấu rất kỹ, là do trước đây cô không nhận ra mà thôi. Đó là khi trận đấu bóng rổ kết thúc, Loan Niệm và mọi người cùng ăn cơm với các cô nàng xinh đẹp, Loan Niệm đã liếc nhìn cô gái nhảy đầu bên Tam Điền mấy lần, trong lòng Thượng Chi Đào nổi lên chút gì đó buồn bã. Lúc này cô mới nhận ra rằng, cô thích anh hơn cô nghĩ nhiều.
Cô có cảm giác bất lực, không biết phải xử lý chuyện này ra sao. Đi cùng với đó là sự mất tập trung, mà mất tập trung thì sẽ phạm sai lầm. Bản Brief mà cô gửi đi có lỗi sai mà cô không hề phát hiện ra.
*Brief hay còn gọi là bản tóm tắt mà Khách hàng (Client) cung cấp cho công ty dịch vụ Marketing (Agency), trong đó chứa đựng những thông tin cần thiết, cô đọng nhằm giúp Agency hiểu được trọn vẹn những yêu cầu của mình.
Ngày làm việc đầu tuần thực sự rất bận. Đến thứ Năm, Thượng Chi Đào cảm thấy bụng dạ mình không được khỏe, cô dở lịch ra xem mới nhớ ra cô tới tháng. Cô không bị đau bụng kinh nghiêm trọng như người khác, nhưng cô sẽ bị tiêu chảy khi đến ngày. Ngày hôm nay cô đã chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, đến tối cảm thấy sức cùng lực kiệt. Cô ngồi tại chỗ, tự đấu tranh rất lâu, cuối cùng quyết định về nhà nghỉ ngơi.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô tan tầm đúng giờ. Trong mấy tháng trước đó, ngày “rụng dâu” của cô đều trùng hợp đến vào cuối tuần.
Về đến nhà thì thấy Tôn Viễn Chứ đang ở nhà.
Lâu lắm rồi cả hai không gặp nhau, Thượng Chi Đào rất mừng rỡ, ngồi trên sofa trong phòng khách trò chuyện với Tôn Viễn Chứ.
Tôn Viễn Chứ thấy cô ôm bụng, hỏi cô ngay: “Em sao thế?”
“Không sao.” Thượng Chi Đào ngại nói ra.
Vậy mà Tôn Viễn Chứ vẫn hiểu, anh nói với Thượng Chi Đào: “Anh định xuống dưới mua gì đó ăn, em đã ăn chưa?”
“Em chưa ăn.”
“Vậy em đợi anh mua đồ về cùng ăn.”
“Để em đưa tiền cho anh.”
“Không cần đâu.”
Tôn Viễn Chứ đi mua đồ ăn. Mãi một lúc lâu sau anh ấy mới xách mấy hộp cơm về, nói với Thượng Chi Đào: “Đói lắm rồi phải không? Đến đây ăn đi.”
Thượng Chi Đào rất cảm kích, cảm ơn Tôn Viễn Chứ: “Cảm ơn anh ạ.”
“Khách sáo cái gì.”
Trương Lôi và Tôn Vũ đều chưa về nhà, hai người ngồi đối diện ăn cơm với nha, kể về những chuyện trong công việc. Thượng Chi Đào nói với Tôn Viễn Chứ dạo gần đây cô đã tự nhận riêng một dự án, Tôn Viễn Chứ vui mừng thay cô, khen cô rằng: “Anh biết là em rất giỏi mà.”
Anh ấy thực lòng vui thay Thượng Chi Đào.
Ăn cơm xong, anh ấy đi vào bếp, nồi niêu muôi chảo kêu leng keng không biết đang làm gì, một lúc sau anh ấy bưng một bát nước đường đỏ ra ngoài, “Em uống ít cái này đi, anh không biết có tác dụng không nữa. Lúc đi học nghe mấy bạn nữ nói uống cái này có tác dụng.”
Thượng Chi Đào đỏ hoe mắt, uống một ngụm, ngon hết sảy.
“Ngon lắm ạ.”
“Thế thì được rồi.”
Tôn Viễn Chứ ngồi bên cô, một hồi lâu mà cả hai vẫn không nói chuyện. Thượng Chi Đào cảm thấy Tôn Viễn Chứ có vẻ hơi bi thương, cô không biết vì đâu. Có lẽ là vì từ nhỏ cô đã là một người tầm thường, vì vậy cô đặc biệt để ý đến cảm xúc của người khác.
“Tâm trạng anh không được tốt sao?” Cô khẽ hỏi Tôn Viễn Chứ.
“Sao lại hỏi vậy?” Tôn Viễn Chứ khá bất ngờ, trước giờ không một ai hỏi anh có vui hay không, ai nấy cũng cho là anh đang rất vui vẻ. Nhưng Thượng Chi Đào lại hỏi như vậy, làm cõi lòng anh trở nên ấm áp.
“Em không nói được vì sao, chỉ là em cảm thấy dường như anh đang không vui.”
“Anh rất vui.” Tôn Viễn Chứ tươi cười với cô. Thượng Chi Đào thích nhìn Tôn Viễn Chứ cười, lúc anh cười trông anh rất tươi sáng.
“Thế thì được rồi.”
Thượng Chi Đào vừa uống nước đường đỏ mà Tôn Viễn Chứ nấu, vừa trò chuyện với anh ấy. Tôn Viễn Chứ kể cho cô nghe những mẩu chuyện hồi học đại học, đồng nghiệp của anh, những cuốn sách mà anh đã đọc, kể những câu chuyện trên trời dưới bể chẳng hề giấu diếm, cảm giác hoang mang bối rối trong lòng cô dường như đã được anh xoa dịu.
“Ngày mai anh có đi công tác không? Nếu không đi công tác, cuối tuần này em có thể mời mọi người ăn cơm không ạ? Em thường xuyên ăn ké cơm của mọi người mà.”
“Anh không đi công tác.”
“Vậy chúng ta đi ăn lẩu được không?”
“Được. Nhưng ăn ở nhà có được không?” Ra ngoài ăn sẽ đắt hơn, Tôn Viễn Chứ xót tiền cho Thượng Chi Đào, cô vừa mới đi làm, ngày nào cũng làm việc cật lực, kiếm tiền không dễ dàng.
“Nhưng em không biết nấu cơm.” Thượng Chi Đào hơi rầu rĩ.
“Ăn nướng ở nhà thì sao? Đợt trước công ty anh phát chảo nướng cho nhân viên, có thể dùng để nướng thịt.”
“Được ạ!”
Thượng Chi Đào và Tôn Viễn Chứ nói chuyện thêm một lúc, Trương Lôi và Tôn Vũ vẫn chưa về nhà. Thế là hai người chúc nhau ngủ ngon, ai về phòng người nấy.
Tâm trạng của Thượng Chi Đào đã khá hơn một chút. Mặc dù cô vẫn luôn chờ đợi Loan Niệm gửi tin nhắn cho cô, bất kể là chuyện công việc hay cuộc sống gì đó, dù anh có yêu cầu chấm dứt mối quan hệ của hai người cũng được, nhưng anh không làm thế. Dường như trong lòng anh, cô còn không đáng nhận được một dòng tin nhắn.