Thượng Chi Đào chưa thấy Loan Niệm giận dữ như này bao giờ, cô ngồi im trên ghế phụ không dám lên tiếng, nhưng Loan Niệm vẫn liến thoắng không ngừng, làm cô vừa chột dạ vừa xấu hổ, thế là nghênh cổ cãi anh: “Chẳng phải anh bảo chúng ta giữ khoảng cách sao?”
“Giữ khoảng cách là gì hả, dĩ nhiên là lên giường làm bạn, đến công ty làm đồng nghiệp, ra khỏi công ty thì không liên quan đến nhau.”
“Em làm như vậy chẳng phải rất tốt sao? Em gặp chuyện gì cũng không phiền đến anh, sao anh còn trách em...”
Thượng Chi Đào nói mấy câu này mà chẳng có tự tin nào, tuy nói lí nhí nhưng câu nào câu nấy cũng khiến người ta tức anh ách. Loan Niệm vốn đang giận sẵn, thấy cô nói như vậy, anh bỗng cảm thấy mình lo lắng cho người phụ nữ ngu ngốc Thượng Chi Đào này đúng là thừa thãi.
“Bây giờ em biết nói rồi hả, sao lúc đòi tiền điện không nói rõ ra đi, lại còn để người ta đánh?”
“Em chỉ được cái nước đanh đá xó nhà!”
Loan Niệm chỉ nói hai câu đã khiến Thượng Chi Đào “tắt điện”, mím môi tự động ngậm miệng. Hai người đều tức giận, chẳng ai suy xét làm sao câu “đanh đá xó nhà” lại được thốt ra từ miệng Loan Niệm. Một người cảm thấy đối phương chẳng là gì cả, người còn lại thì cảm thấy người kia độc mồm độc miệng.
Cơn giận của Loan Niệm đã giải tỏa ngay trên xe, anh nhấn chân ga rất mạnh, tim Thượng Chi Đào thoắt lên thoắt xuống. Thấy Loan Niệm lái xe ngày càng nhanh, cuối cùng cô cũng sợ hãi kéo tay áo của anh, thấy anh quắc mắt nhìn qua bên mình thì cười cười với anh.
“Mẹ nó đừng có cười với tôi!”
Loan Niệm không hề nhận ra mình đã chửi thề rất nhiều trong ngày hôm nay, nếu đánh Thượng Chi Đào một trận có thể nguôi giận thì bây giờ anh sẽ xuống xe đánh chết cô ngay.
Thượng Chi Đào “dạ” một tiếng, rụt tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Loan Niệm vừa quay đầu sang đã nhìn thấy bên mặt trái sưng vù của cô, đúng là đã giận rồi còn giận hơn. Sao Thượng Chi Đào lại hèn nhát, không có đầu óc như vậy?
Ngồi ở đó chẳng khác nào cái túi trút giận!
“Còn đau không?”
Loan Niệm lại quay sang nhìn má trái của cô, không biết cái gã đánh cô đã dùng bao nhiêu sức lực, đã ba ngày rồi mà vết thâm tím trên mặt vẫn chưa hết, cũng chưa hết sưng.
“Không đau.” Thượng Chi Đào không dám nói là đau, anh đã nổi trận lôi đình như thế, cô mà nói đau thì có lẽ anh sẽ quay đầu xe đi đốt cái văn phòng kia mất. Có điều, cô rất bất ngờ, vậy mà Loan Niệm lại nổi giận vì chuyện này, cô cứ tưởng đối với Loan Niệm, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến bước này.
Hoặc có lẽ... Thượng Chi Đào tìm một cái cớ, có lẽ cũng giống như tình tiết trong phim: ngủ với tôi thì chính là người phụ nữ của tôi, mà người phụ nữ này tôi có thể không cần, có thể không yêu, nhưng người khác muốn bắt nạt cô ấy thì không được!
Là như thế sao? Thượng Chi Đào len lén nhìn sắc mặt của Loan Niệm, đúng là khó coi quá đi. Cô cắn môi không nói gì, một mực giữ im lặng cho đến khi tới nhà anh.
Loan Niệm mở cửa vào nhà, quăng áo khoác sang một bên, ngồi lên sofa rồi duỗi tay vỗ sang bên cạnh, “Em qua đây.” Anh định quạt cho cô một trận nữa, tiện thể nói cho cô biết xã hội hiểm ác, để lần sau gặp chuyện thì cô không hành động hấp tấp, trước tiên phải động cái não không mấy nhanh nhạy của cô đã. Nếu không giải quyết được, chẳng phải vẫn còn có anh hay sao?
Thượng Chi Đào ngoan ngoãn ngồi xuống, có điều cô không ngồi gần anh mà ngồi thẳng lên đùi anh. Hành động này đã làm rối suy nghĩ của Loan Niệm, anh ngả người ra sau dựa vào sofa, miệng vẫn nạt Thượng Chi Đào: “Cút!”
Thượng Chi Đào không nghe, cô đã ở bên Loan Niệm hơn một năm, biết rõ người đàn ông này có tính nết ra sao. Dù anh có giận hơn đi chăng nữa, chỉ cần bạn nhượng bộ là hết ngay. Nếu có ngày anh không chấp nhận sự nhượng bộ của bạn, thì chứng tỏ anh muốn bóp chết bạn rồi.
“Em không cút!” Thượng Chi Đào bưng mặt anh, phát hiện tai trái của anh đã bị rách da, ban nãy ở trên xe cô không hề nhìn thấy, “Tai anh bị sao vậy?”
“Không biết.”
“Anh đánh nhau à?”
“Đếch liên quan đến em.”
Loan Niệm muốn đuổi Thượng Chi Đào xuống, nhưng cô ôm rịt lấy cổ anh, “Em không đấy. Mặt em đau, miệng cũng đau, anh đừng đuổi em mà.”
“Đưa điện thoại của em cho tôi.”
“Sao cơ?”
“Đưa cho tôi.”
Loan Niệm cầm điện thoại của Thượng Chi Đào, thấy màn hình có khóa mật khẩu lại vứt lại cho cô, “Nhập mật khẩu.”
Thượng Chi Đào mở khóa màn hình rồi đưa điện thoại cho anh, nhìn anh mở danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của anh, “Chẳng phải em có số của tôi rồi sao?”
...
“Em mất trí nhớ rồi đúng không? Em quên là em có số của tôi rồi à?”
“Ở trên giường thì tỏ ra thân thuộc lắm, mặc quần áo vào là không nhận người nữa đúng không?”
“Em...”
Thượng Chi Đào chặn môi anh lại, hôm nay Loan Niệm nói quá nhiều, đi họp ở công ty anh cũng chẳng nói nhiều thế này. Thượng Chi Đào bị anh mắng mãi, vậy mà trong lòng lại ngọt ngào vô cùng. Vì sao môi của Loan Niệm lại đẹp thế nhỉ? Lòng cô rạo rực, hé miệng cắn cánh môi của anh, tay luồn vào vạt áo sơ mi của anh, lòng bàn tay lạnh cóng dán vào làn da nóng hầm hập của anh.
Loan Niệm nheo mắt nhìn cô, vết thâm tím trên khuôn mặt kia khiến lửa giận của anh xộc lên tận định đầu, quắc mắt như muốn nuốt chửng người ta, vậy thì cứ để anh ăn sạch đi. Loan Niệm không hề dao động trước chiêu này của cô, vẫn muốn quăng cô xuống sofa, Thượng Chi Đào lập tức quấn lấy anh như một chú gấu Koala, lẳng lặng làm chuyện quan trọng.
“Đừng quấy.” Lời này của Loan Niệm gần như muốn lấy mạng Thượng Chi Đào, cô càng ra sức hơn nhưng Loan Niệm lại ngăn cô lại, “Tôi không có hứng với khuôn mặt xấu hoắc của em.”
Có dỗ thế nào cũng không dỗ được, người đâu mà khó dỗ dành quá vậy. Thượng Chi Đào cũng hơi nản lỏng, y như một quả bóng da xì hơi, mắt rơm rớm nước mắt, “Hứ!” một tiếng phụng phịu rồi ngồi xuống sofa, cô cũng biết giận rồi. Tiếng “hứ” của cô đã làm bức tường “khó tính” của Loan Niệm sụp đổ, anh cùng cô ngã nhào vào sofa, giữa chừng bất cẩn chạm vào khóe miệng của Thượng Chi Đào, cô kêu đau, Loan Niệm buông một câu lạnh lùng: “Đáng đời.”
“Bây giờ mới biết đau, sao trước đó còn làm như vậy?”
Nói năng khó nghe là vậy nhưng cử chỉ lại rất nhẹ nhàng, anh chạm môi lên vết thương và vết thâm tím trên mặt cô, khi cô sắp lên đỉnh anh đột nhiên dừng lại, hỏi: “Số của tôi là bao nhiêu?”
Thượng Chi Đào lên xuống không xong, gấp đến mức sắp khóc đến nơi, thế mà Loan Niệm vẫn gặng hỏi cô: “Số của tôi là bao nhiêu?”
Thượng Chi Đào lắc đầu, “Em không nhớ.”
Loan Niệm ép cô học thuộc số điện thoại của anh, đến lần thứ ba cô đã thuộc, cuối cùng anh cũng kéo cô khỏi đáy vực, đưa cô lên tận tầng mây.
Trên mây bồng bềnh lâng lâng, lại gần chạm tới ánh sáng, khiến cõi lòng cô nhen lên bao nhiêu kể vui sướng, dường như còn có thêm chút phóng túng, không cho Loan Niệm rời khỏi cô, cô nảy ra suy nghĩ muốn thưởng cho sự dũng
cảm của mình.
Cánh tay Loan Niệm đang bị đau, anh ngồi dậy, Thượng Chi Đào liếc sang mới thấy cánh tay của anh giờ đã sưng to. Nhìn kỹ lại, trên mu bàn tay còn có vết sượt sạt. Thượng Chi Đào cảm thấy mình bị đui mù rồi, tại sao bây giờ mới nhìn thấy, vừa rồi còn đòi làm chuyện bừa bãi với anh.
“Chắc phải đi bệnh viện nhỉ?”
“Không cần, không gãy xương.”
“Nhỡ chẳng may thì sao?”
Loan Niệm chỉ lừ mắt nhìn cô mà không nói gì, đứng dậy đi lấy chai cồn đưa cho cô, hưởng thụ dịch vụ xoa bóp của Thượng Chi Đào. Thượng Chi Đào xoa bóp cánh tay cho anh, bóp tới bóp lui lại cảm thấy đau lòng, cúi xuống hôn lên tay anh hết lần này tới lần khác, bày tỏ sự cảm kích của mình.
“Loan Niệm.”
“Hửm?”
“Em có thể ở lại nhà anh vài ngày không? Em không có chỗ để về rồi.” Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng bỏ qua mặt mũi mà lên tiếng xin anh giúp đỡ. Cô vốn nghĩ dù mình có ngủ ngoài đường thì cũng sẽ không cho Loan Niệm biết chuyện này, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay chuyện lại rùm beng đến mức này, cô quyết định xin ở nhờ nhà anh mấy hôm.
“Mấy ngày?” Loan Niệm liếc ngang cô, trông bộ dạng có vẻ rất không tình nguyện.
Thượng Chi Đào giơ ba ngón tay, nhưng nghĩ sao lại giơ thêm hai ngón tay khác, “Năm ngày?”
Loan Niệm vẫn tựa vào sofa một cách uể oải, không nói được, cũng không nói không được. Thượng Chi Đào từ từ mon men lại gần anh, kéo cổ áo xuống để lộ bả vai trắng ngần mìn màng, liếc mắt đưa tình với anh, “Em không ở không đâu, em phục vụ tốt lắm đấy.”
“Lượn.”
Loan Niệm trừng cô một cái, hỏi: “Số của tôi là bao nhiêu?”
“Thuộc thì ở lại, không thuộc thì lượn ngay và luôn.”
Lúc trước trong đầu toàn là chuyện mây mưa, học thuộc qua quýt nên nháy mắt đã quên ngay, lúc này anh hỏi đột ngột, đầu Thượng Chi Đào trống không. Cô hoảng hốt lấy điện thoại ra học thuộc số của Loan Niệm một lần nữa.
Loan Niệm lười phải để ý đến cô, xoay người lên lầu, Thượng Chi Đào theo đuôi anh, bắt đầu được nước lấn tới: “Anh xem như vầy có được không? Ngày mai em có thể mượn xe của anh, chuyển đồ đạc của em qua đây không? Em không có chỗ để, đợi em tìm được nhà là em chuyển đi ngay.”
“Em động vào xe tôi thử xem!” Từ cái lần Thượng Chi Đào đụng hỏng xe anh, đến giờ anh vẫn còn sợ, “Để tôi lái xe đưa em đi.”
“Giờ tan tầm ngày mai nhé?”
“Được.”
Lên tầng hai, Thượng Chi Đào tự giác đi sang phòng ngủ phụ, ngày mai còn phải đi làm, tối nay không thể làm chuyện bừa bãi nữa. Ấy thế mà Loan Niệm lại túm cổ áo cô, ép cô vào phòng ngủ chính với anh, cởi áo nằm nhoài trên giường, “Em xoa bóp giúp tôi.”
...
Xoa bóp ấy mà, ban đầu Thượng Chi Đào vẫn nghiêm túc xoa bóp, nhưng trên lưng của Loan Niệm lại hiện lên hai chữ “cực phẩm”, khiến Thượng Chi Đào suy nghĩ vẩn vơ. Tay chân bắt đầu không đứng đắn, từng chút lột bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của Loan Niệm, dâng cơ thể nóng rực của mình cho anh.
Loan Niệm đau tay, Thượng Chi Đào thì đau miệng, nhưng bộ ngực của cô vẫn dùng tốt, cô cười hí hửng nói với anh: “Anh đừng giẫy! Để em!”
Loan Niệm đành mặc kệ cô, để cô điên cuồng, để cô buông thả, mắt dán chặt vào người cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Thượng Chi Đào nhận ra rằng mình không thể ở riêng với Loan Niệm, chỉ cần ở riêng với anh, đầu óc cô không chứa được chuyện gì khác, chỉ muốn làm chuyện xằng bậy với anh. Lúc hứng tình, cô khom người tìm đến môi anh, hỏi anh bằng giọng run run: “Thích chứ?”
“Thích.” Lần này Loan Niệm không mạnh miệng nữa, thích là thích, thích cũng chẳng mất mặt.
Thượng Chi Đào hơi nhíu mày, tiếng ngâm nga cuối cùng rơi vào trong miệng Loan Niệm, anh biến bị động thành chủ động, đưa cô đi thêm một đoạn đường nữa trong cơn vần vũ điên cuồng.
Thượng Chi Đào cảm thấy toàn thân khoan khoái, nỗi buồn phiền vì nhà cửa mấy ngày hôm nay đã tan biến, chỉ muốn an tâm nằm bên Loan Niệm thêm một lúc. Cô cũng chẳng muốn sang phòng ngủ phụ, nhắm mắt giả vờ ngủ. Cứ tưởng Loan Niệm sẽ đuổi cô đi, ai dè anh chẳng nhúc nhích lấy một cái, vào giấc còn nhanh hơn cả cô.
Ngày hôm sau đến chỗ làm, nghe thấy Lumi nói chuyện điện thoại: “Cái gì? Đóng cửa rồi á? Sao lại đóng cửa? Bà đây còn chưa đi đánh chúng nó mà!”
“Có người tố cáo phòng cháy chữa cháy? Hôm qua lại đánh nhau? Bị đưa lên đồn rồi hả?” Lumi cười ha hả, “Chắc cái đám khốn nạn này đi đêm lắm cũng gặp ma nhỉ? Ha ha ha ha!”
Thượng Chi Đào ngồi bên nghe, rốt cuộc cũng biết Loan Niệm đã làm gì vào chiều qua, cũng biết tại sao trên người anh lại có vết thương, mắt bỗng chốc đỏ lên, ngẩng đầu nhìn thấy “con ma” mà đám môi giới bịp bợm gặp phải, lòng đầy cảm kích.
[Vậy là chiều hôm qua anh chạy đôn chạy đáo vì chuyện của em ư?] Thượng Chi Đào gửi tin nhắn cho anh.
[Chạy đôn chạy đáo vì sự sinh tồn của nhân viên trong công ty tôi.] Loan Niệm nhíu mày trả lời tin nhắn của cô.
Thượng Chi Đào ở bên này che miệng cười trộm.
Đến tối về nhà trọ lấy đồ, dẫn Loan Niệm đến lối vào tòa nhà, Thượng Chi Đào bỗng nhiên ngăn anh lại, “Em tự lên lấy là được rồi.”
? Mặt Loan Niệm hiện lên dấu hỏi chấm.
“Anh không quen bạn cùng nhà của em, họ cũng không biết anh, em sợ anh ngại.”
?
“Em sẽ xuống ngay mà! Không để anh đợi quá lâu đâu.”
Nói xong, Thượng Chi Đào co giò chạy đi, cô không muốn cho Loan Niệm đến nhà của cô, không biết là vì điều gì. Cô cảm thấy căn nhà ấy là thế giới nhỏ của cô và bạn cùng nhà.
Tôn Viễn Chứ giúp cô xách đồ xuống dưới, đặt ở đầu cầu thang, nhẹ nhàng nói với cô: “Mấy ngày nay anh đang gấp rút tìm nhà, em đừng sốt ruột quá. Chúng ta có thể tìm được căn nhà phù hợp mà.”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Em biết! Em không sốt ruột! Cuối tuần chúng ta tìm nhà cùng nhau nhé.”
Tôn Viễn Chứ bật cười, tiếng cười thật dịu dàng, sau đó nhìn xung quanh, “Bạn em đâu rồi?”
Loan Niệm đứng im trong bóng tối.