Trong phòng cấp cứu người đến người đi, dù Loan Niệm đã cố gắng giữ hình tượng nhưng cơ thể anh vẫn hơi còng xuống, hàng lông mày nhíu chặt vì đau đớn.
“Anh ngồi yên ở đây nhé, tôi đi lấy số.” Thượng Chi Đào dặn dò anh, sau đó chạy đi lấy số. Bệnh viện đông người, lấy số phải xếp hàng. Cô sợ Loan Niệm có chuyện gì hoặc sợ anh lo lắng, liên tục gửi tin nhắn cho anh, còn 10 người nữa, còn 5 người nữa, đến lượt tôi rồi. Lấy số xong lại chạy về khu chờ để tìm anh. Loan Niệm hiếm khi tỏ ra yếu đuối, trước kia Thượng Chi Đào cứ ngỡ không có gì quật ngã được anh. Cô đưa anh đến phòng khám, anh mệt lử, ngả đầu lên vai Thượng Chi Đào, nhịp thở có phần gấp gáp.
Thượng Chi Đào lại mềm lòng, duỗi tay vỗ vào mu bàn tay anh, dịu giọng nói: “Không sao hết, tôi ở đây rồi.”
Được một lúc cô lại nói: “Tôi cảm thấy nên gọi cho bác sĩ Lương.”
Loan Niệm “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, nhưng không hề gọi điện cho bác sĩ Lương. Thượng Chi Đào hỏi lại lần nữa, anh bèn nói: “Bác sĩ Lương rất bận.” Loan Niệm không muốn gọi cho bác sĩ Lương, như thế bà ấy sẽ chuyện bé xé ra to, nhờ một người quen nào đó khám bệnh cho anh, sau đó lại thần hồn nát thần tính. Loan Niệm không thích như vậy.
Anh rất ít khi dựa dẫm vào người khác, dường như cũng chưa từng được ai dựa dẫm. Anh không thích tới bệnh viện, một nơi như bệnh viện đâu đâu cũng là sinh ly tử biệt. Hồi nhỏ anh đến bệnh viện tìm bác sĩ Lương, trông thấy người nhà bệnh nhân ôm bác sĩ Lương gào khóc vật vã mấy lần.
Lần cuối đến bệnh viện là mấy năm trước, anh đưa Thượng Chi Đào ho khan sốt cao đến đó.
Lòng bàn tay Thượng Chi Đào ấm áp, chỉ vỗ lên tay anh hai cái rồi rút lại, cực kỳ lịch sự, không đi quá giới hạn.
Chẩn đoán, xét nghiệm máu, chụp chiếu, đi qua đi lại đến quá nửa đêm. Cuối cùng kết quả chuẩn đoán là thận kết sỏi, 0,5mm. Bác sĩ kê thuốc giảm đau và thuốc bài tiết sỏi, đồng thời viết lời dặn của bác sĩ cho Loan Niệm.
Lúc truyền dịch Loan Niệm đã khá hơn một chút, nhìn thấy Thượng Chi Đào vốn sạch sẽ đến giờ da cũng bắt đầu đổ dầu, vậy mà vẫn luôn miệng hỏi anh:
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Uống chút nước nhé?”
“Bác sĩ dặn là phải kiễng chân hoặc leo cầu thang, anh nhớ nhé.”
Một lúc sau lại nói: “Bác sĩ còn bảo là về sau ít uống nước ngọt có ga thôi, trong tủ lạnh nhà anh vẫn còn coca và soda phải không? Nếu còn thì anh nhớ vứt đi nhé.”
“Anh có đói không?”
Loan Niệm bị bệnh, cô vô cùng lo lắng. Chỉ là thận kết sỏi thôi mà cô lại làm như bệnh nan y khó chữa, sợ anh khó chịu, sợ anh bị giày vò.
Cô nói mãi nói mãi, Loan Niệm thi thoảng mới đáp lại một tiếng, Thượng Chi Đào nói nhiều cực kỳ giống bác sĩ Lương. Cõi lòng anh có chút ấm áp, bèn trấn an cô: “Thận kết soi thôi mà, không chết được.”
“Nhưng phải chịu giày vò mà.”
Ngồi thêm một lúc nữa, Thượng Chi Đào đã buồn ngủ lắm rồi, Loan Niệm vỗ vào đùi mình, cô liền nằm trên hàng ghế dài, gối đầu lên đùi anh mà ngủ. Loan Niệm chạm tay vào dái tai cô, nhẹ nhàng mân mê giống như trước đây. Đây là cử chỉ thân mật giữa hai người, dù họ đã kết thúc mối quan hệ kia rất lâu rồi, nhưng đến giờ Thượng Chi Đào không hề khó chịu với cử chỉ này. Cô gối đầu lên đùi anh ngủ ngon lành, có điều thỉnh thoảng lại nhíu mày. Loan Niệm cúi xuống nhìn cô, chốc chốc lại vuốt phẳng hàng mày nhíu lại của cô.
Truyền dịch xong thì trời đã tảng sáng, lúc mặt trời đầu xuân ló rạng, rặng mây đỏ hiếm có nhuộm đỏ nửa chân trời, hai người trên xe đều có phần choáng ngợp. Sau một thoáng choáng ngợp, Loan Niệm nhắm mắt nói: “Tôi giao mạng tôi cho em đấy.” Anh nhớ là kỹ thuật lái xe của Thượng Chi Đào rất tệ.
Thượng Chi Đào không phục, “Thế thì chúng ta cũng có quan hệ sống chết có nhau rồi đấy.” Kỹ thuật lái xe của cô đã vững lắm rồi, vững đến mức Loan Niệm ngủ thiếp đi trên ghế phụ lái. Thượng Chi Đào lái xe đưa anh về nhà, đến cổng khu biệt thự nhà anh, nhìn thấy nhân viên bảo vệ nọ.
5 năm đã trôi qua, người thanh niên kia đã thành gia lập nghiệp. Lần cuối cùng Thượng Chi Đào rời khỏi nhà Loan Niệm là vào một buổi trưa trong năm ngoái, nhân viên bảo vệ này còn chào hỏi cô.
Hôm nay nhìn thấy Thượng Chi Đào lái xe về đây, anh ta vẫn không tỏ ra sửng sốt, vẫn mỉm cười như mọi khi, “Cô Thượng, lâu lắm không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
“Nếu cần gọi xe hộ thì cô cứ gọi điện đến phòng bảo vệ là được.”
“Được, tôi cũng có thể dùng phần mềm đặt xe.” Thượng Chi Đào nói với anh ta. Bỗng nhiên, cô cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, từ lúc cô đến đưa tài liệu cho Loan Niệm vào giữa đêm rồi được bảo vệ gọi xe cho, đến bây giờ phần mềm đặt xe bắt đầu phổ biến. Dù họ cố tình phớt lờ thì thời gian vẫn trôi qua không chờ đợi ai.
Nhà Loan Niệm vẫn lạnh lẽo và trống vắng như thế, không có chút hơi người nào, may là ánh nắng đầu xuân chan hòa, khiến căn phòng trở nên ấm cúng bởi ánh nắng xán lạn. Cô bảo Loan Niệm nằm lên sofa, khẽ hỏi anh: “Luke, dì giúp việc đâu?”
“Hôm nay bà ấy không đến.”
Loan Niệm vẫn không thích có người ở trong nhà anh, anh vẫn không quen với điều này. Người đến nhà anh nhiều nhất chính là Thượng Chi Đào. Mỗi tuần dì giúp việc sẽ đến nhà anh ba lần vào những lúc anh không có nhà, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi là đi ngay, thậm chí Loan Niệm còn không nhớ rõ tướng mạo của bà ấy, chỉ khi nào đến lúc trả lương, bà ấy sẽ nán lại một lúc để chờ anh.
“Vậy anh có bạn bè nào để liên hệ không?”
Loan Niệm không trả lời cô. Thượng Chi Đào nghĩ, chẳng lẽ anh tuyệt giao với tất cả bạn bè rồi ư?
Có điều, anh đã ốm đến mức này, Thượng Chi Đào không thể bỏ anh ở đây một mình, bác sĩ nói muốn bài tiết sỏi ra ngoài phải mất một hai ngày hoặc ba đến bốn ngày, trước khi bài tiết ra được cần phải có người chăm sóc.
“Vậy thì tôi... xin nghỉ hôm nay nhé?” Thượng Chi Đào hỏi anh, dù sao anh cũng là cấp trên của cô mà.
“Báo lên hệ thống đi.”
Xin nghỉ để chăm sóc anh mà còn phải báo lên hệ thống hả? Thượng Chi Đào tròn xoe mắt, thầm mắng anh ở trong bụng.
“Vậy tôi xin nghỉ với lí do gì đây? Chăm sóc cấp trên bị bệnh hả?” Thượng Chi Đào không chịu thua, hỏi anh.
Loan Niệm nhếch khóe môi, không nói năng gì.
Thượng Chi Đào không hề xin nghỉ trên hệ thống, cô nhắn tin cho Grace: [Chị Grace ơi, hôm nay em có việc bận không đến công ty được.]
Grace dậy sớm, trả lời cô cũng nhanh: [Yên tâm, có chuyện gì chị sẽ liên lạc với em.]
Thượng Chi Đào cất điện thoại rồi nói với Loan Niệm: “Anh ngủ một lát đi đã, tôi đi nấu cháo.” Thấy Loan Niệm có vẻ chê bôi, cô nói ngay: “Tôi nấu cháo cũng ăn được mà.” Lúc về quê ăn Tết, mẹ cô lo sau này cô sẽ chết đói, nằng nặc kéo cô vào bếp dạy cô nấu cháo, Thượng Chi Đào đã học được cách nấu.
Cháo của bà Đại Trạch đúng là ngon nhất thế giới. Thượng Chi Đào nấu cháo cho Loan Niệm bằng cách nấu của bà Đại Trạch, vặn lửa vừa, không nấu vội vàng, như lời bà Đại Trạch đã nói: “Nấu cháo cũng như cách sống vậy, không được vội vàng. Cháo ngon đều từ ninh mà ra, để lửa to nấu cháo sẽ dễ bị khê.”
“Đó chẳng phải là do đổ ít nước sao?” Thượng Chi Đào cãi ngang, bị bà Đại Trạch đập cho hai cái.
Trong nồi bắt đầu kêu “lục bục” tỏa hơi nóng, Thượng Chi Đào chợt nhớ lại cái năm mình đổ bệnh, Loan Niệm đã chăm sóc cho cô. Loan Niệm chăm sóc cho cô tốt hơn cô chăm sóc anh nhiều, ít ra người ta còn nấu được bốn món mặn một món canh, còn mình chỉ biết nấu cháo.
Cháo chín, Loan Niệm vẫn còn đang ngủ. Thượng Chi Đào lấy trứng trong nồi ra, bóc vỏ, lại cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng cô xào rau ăn rất dở. Sau đó cô bỗng nhớ ra có lần mình đã mua rau cải muối, cô mở ngăn bảo quản tươi trong tủ lạnh ra, hai túi dưa muối còn nguyên vẫn nằm ở đó. Thượng Chi Đào hơi khựng tay lại, lấy túi dưa muối ra ngoài.
Sau đó đi gọi Loan Niệm dậy.
Loan Niệm ăn một thìa cháo, cháo đặc sánh, còn có chút vị ngọt lành thơm thơm không tả được, vậy mà Thượng Chi Đào đã học được cách nấu cháo rồi. Thế là bây giờ cô sẽ không để bản thân chết đói nữa rồi. Yêu cầu của anh với khoản bếp núc của Thượng Chi Đào thấp đến mức khiến anh phát bực, ăn cơm cô nấu một lần là thề không bao giờ ăn lại nữa, trừ khi chết đói.
Giờ thì hay rồi, anh chưa chết vì đói, chỉ mỗi một hòn sỏi 0,5mm đã có thể bắt anh khuất phục. Ăn xong, anh lên lầu nhịn đau mà tắm, sau đó lên giường ngủ bù.
Bệnh sỏi thận thật sự rất giày vò, rõ ràng không phải bệnh nặng gì, lúc đau lên thì đau chết người. Thuốc bài tiết sỏi mùi lại kinh, anh uống vào nôn mất hai lần, khiến anh trở nên cáu kỉnh.
Thượng Chi Đào nghe thấy anh bị giày vò ở trong phòng ngủ, đứng ngoài cửa hỏi anh hai lần: “Luke, anh có cần giúp không?”
“Ví dụ xem?” Loan Niệm đang súc miệng, trong khoang miệng toàn là vị ói, càng khiến anh buồn nôn hơn.
“Ví dụ...” Thượng Chi Đào nói ví dụ hai lần mà chẳng nghĩ ra mình có thể giúp được anh chuyện gì, cô dứt khoát học theo giọng điệu của anh: “Ví dụ như anh thật sự nghẻo rồi thì tôi lượm xác hộ anh.” Nói xong cô đóng cửa phòng ngủ phụ, không quan tâm mình có chọc giận Loan Niệm hay không.
Loan Niệm đã thay chăn ga mới cho phòng ngủ phụ, cảm giác dễ chịu hơn trước kia, Thượng Chi Đào cầm chăn lật qua lật, cô nghĩ nếu người khác từng ở đây, cô sẽ ngủ ngoài sofa phòng khách. Nhưng chăn nệm sạch sẽ, không có dấu vết đã được sử dụng. Cô lại đi tới mở tủ quần áo, bên trong trống không, không có một thứ gì.
Thượng Chi Đào nằm trên giường, nhắm mắt là ngủ ngay. Cô thật sự đã mệt rũ người, trước đó còn tăng ca hai ngày, cả đêm hôm qua chẳng được chợp mắt nhiều, lúc này cô ngủ rất say, không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
Lúc mở mắt ra thì đã đến chiều tối, cô nhảy phắt xuống giường, nhớ ra Luc vẫn còn ở nhà, từ sáng đến tối chưa được cho đi dạo lần nào. Tôn Viễn Chứ đang ở Tây Bắc, Tôn Vũ đi khảo sát ở Quảng Châu. Cô hơi ảo não, vội vàng mặc thêm quần áo rồi mở cửa ra, nhìn thấy cửa phòng ngủ của Loan Niệm đã mở, anh không có trong phòng.
Thượng Chi Đào xuống nhà, nghe thấy Loan Niệm đang nói chuyện qua điện thoại trên sofa:
“Vâng, đi lại, chạy bộ, kiễng chân.”
“Vẫn chưa ra, tối qua bác sĩ chụp phim đã nói là đã gần xuống dưới rồi, mấy ngày nữa là ra được.”
“Mẹ không cần lo lắng, có người chăm sóc con rồi.”
“Ai chăm sóc con hả?” Loan Niệm nói
đến chỗ này thì dừng lại mấy giây, “Bạn gái.”
“Con yêu đương cũng không cần phải nói cho mẹ biết nhỉ? Con bao lớn rồi, không được yêu sao? Tóm lại là mẹ đừng nhờ chú Phương bố trí kiểm tra cho con. Con chỉ cần đợi bài tiết sỏi ra ngoài là khỏe, không có vấn đề gì.”
“Không phải con đang khó ở.” Loan Niệm dịu giọng lại: “Con chỉ nóng lòng muốn đi kiễng chân thôi.”
Thượng Chi Đào nghe đến đây, không nhịn được che miệng bật cười. Cái nết già mồm của Loan Niệm không bao giờ sửa được, nói chuyện với bác sĩ Lương cũng nửa đùa nửa thật, giả giả thật thật. Loan Niệm nghe thấy tiếng cười thì quay đầu lại, điện thoại còn chưa ngắt, bác sĩ Lương ở đầu bên kia hỏi: “Trong nhà con có người hả?”
“Chẳng phải con đã nói rồi sao?”
“Vậy mẹ có thể nói chuyện với cô bé không?”
“Không được.” Loan Niệm từ chối.
Lần này bác sĩ Lương vô cùng kiên trì, “Mẹ nghĩ mẹ hỏi bạn gái con về bệnh tình của con không có bất cứ vấn đề gì cả, trừ khi con có chuyện gì giấu mẹ.”
Loan Niệm không muốn nghe bà lải nhải, quăng điện thoại cho Thượng Chi Đào, thấy vẻ mặt cô đầy sửng sốt bèn nói: “Bác sĩ Lương muốn biết tình hình của tôi. Bà ấy nghĩ rằng tôi mắc phải bệnh nan y, không chịu để bạn của bà ấy khám cho tôi là vì sợ bà ấy biết được.”
“À à à.”
Thượng Chi Đào hít sâu một hơi rồi nói vào điện thoại: “Chào bác.”
Bác sĩ Lương ở đầu bên kia im lặng mấy giây, trong mấy giây này, bà ra sức vẫy tay gọi bố Loan, bảo ông ghé lại gần điện thoại rồi ấn mở loa ngoài.
“Chào cháu gái, nên gọi cháu thế nào nhỉ?”
“Bác sĩ Lương cứ gọi cháu là... Flora ạ.” Thượng Chi Đào ngập ngừng giây lát rồi nói ra cái tên này, cảm nhận được Loan Niệm đánh mắt sang chỗ mình, nhưng mặt không hề biến sắc.
“Bác muốn hỏi thăm tình hình của Loan Niệm, có đúng là chỉ bị sỏi thận không?”
“Vâng ạ, lát nữa cháu gửi phim chụp chiếu cho bác. Bác sĩ cũng dặn là phải chú ý đến mấy chuyện, chính là những điều mà Luke vừa nói với bác đấy ạ, đợi hai ngày nữa sỏi ra ngoài rồi đi chụp chiếu lại là được ạ.”
Thượng Chi Đào trấn an bác sĩ Lương: “Bác đừng lo lắng ạ, may mà không phải bệnh nặng.”
Bác sĩ Lương nghe đến câu này, nhìn bố Loan một cái, đột nhiên hỏi cô: “Flora họ gì thế?”
Lúc ở Hồng Kông, Loan Tư Viên hỏi tên cô gái mà Loan Niệm sắp đi gặp, Loan Niệm nói là Thượng Chi Đào. Loan Tư Viên nhanh mồm nhanh miệng, thoắt cái đã nhắn vào trong nhóm chat gia đình: [Cô gái mà em trai con thích tên là Thượng Chi Đào]. Bác sĩ Lương quen cái tên Thượng Chi Đào này, bà đã trò chuyện với một cô gái tên là Thượng Chi Đào ở trong phần mềm xem mắt rất lâu, thậm chí cả hai đã nói đến chuyện nghề nghiệp của bố mẹ và dự định sinh con.
Thượng Chi Đào không biết đến những chuyện này, cô đang nghĩ xem làm sao để tránh được câu hỏi này, Loan Niệm giành lại điện thoại: “Được rồi. Giờ mẹ biết con không chết được rồi, vậy nhé, tạm biệt.”
Cuộc gọi kết thúc, Thượng Chi Đào hỏi anh: “Bạn gái?”
“Lừa bà ấy thôi, không là bà ấy sẽ nhờ một người bạn làm bác sĩ chăm sóc tôi. Người bạn bác sĩ đó có cô con gái vừa đến tuổi thanh niên.”
“Ồ. Tôi phải về đây, tôi hỏi qua một người bạn biết về y học rồi, ngoài đau bụng và buôn nôn thì có lẽ không có gì nguy hiểm. Có gì anh cứ gọi điện cho tôi.”
Thượng Chi Đào lấy điện thoại chuẩn bị đặt xe, nghe thấy Loan Niệm khẽ “hmm” một tiếng, cô bỏ điện thoại ra, nhìn thấy anh tựa vào sofa, cau chặt mày, dường như rất đau.
“Đau lắm sao?” cô hỏi anh.
“Không sao. Em về đi.” Dứt lời, Loan Niệm lại kêu hự một cái.
Thượng Chi Đào nghĩ một hồi, bỏ điện thoại vào túi áo, duỗi tay về phía anh, “Anh cho tôi mượn chìa khóa xe một lát được không? Tôi về nhà cho Luc đi dạo rồi quay lại.”
Loan Niệm chỉ ra chỗ cửa, “Em tự lấy đi. Đưa cả Luc đến đây, sáng mai đưa nó đi dạo cho tiện.”
Thượng Chi Đào đáp lại một tiếng, đi lấy chìa khóa, sau đó vào thang máy để xuống dưới gara. Lúc cửa thang máy đóng lại, cô nhìn thấy khóe miệng Loan Niệm nhếch lên, chớp mắt lại quay lại nguyên dạng. Cô tưởng mình nhìn nhầm, hoặc có thể là anh đau đến mức nhe răng trợn mắt cũng nên.
Đã lâu lắm rồi Luc không đến nơi này, nhưng trí nhớ của chó cực kỳ tốt, Thượng Chi Đào thả nó xuống hầm để xe, nó lập tức chạy vọt đến chỗ thang máy rồi sủa gâu gâu với Thượng Chi Đào.
“Em vội cái gì!” Thượng Chi Đào dạy dỗ nó, dẫn nó vào thang máy. Lên đến tầng một, thấy Luc lao vào trong phòng khách, nhảy lên người Loan Niệm đang nằm trên sofa.
Thượng Chi Đào trố mắt ra nhìn, đi theo sau la toáng lên: “Em xuống nhanh! Trong người anh ấy có sỏi đấy!”
Luc không nghe, nó mừng quýnh cả lên, duỗi móng vuốt cào cào Loan Niệm, nôn nóng muốn Loan Niệm ôm nó một cái. Loan Niệm nhìn chú chó ngốc này, thầm nghĩ không uổng công tao cho mi ăn thịt, cho mi đi chơi. Anh ngồi dậy, ôm chầm lấy nó.
Luc kêu “ư ử” như thể tủi thân lắm, ngồi trong lòng Loan Niệm mà hú dài.
Không biết vì sao, đôi mắt Thượng Chi Đào bỗng đỏ hoe.
Loan Niệm cũng vậy.
Chó đơn thuần hơn người, không bao giờ che giấu nó nhớ nhung ai đó, nhớ chính là nhớ, nhớ bạn là cho bạn biết ngay, để bạn ôm lấy nó. Cũng như Luc, nó thật sự nhớ Loan Niệm, thế là chui vào lòng Loan Niệm, hai chân trước bám vào vai anh, tựa đầu lên vai anh, chốc chốc lại lè lưỡi liếm anh.
Loan Niệm dỗ dành nó một lúc lâu nó mới ngoan ngoãn xuống dưới đất. Tiết mục nhận nhau đã kết thúc, ngẩng đầu sủa Loan Niệm.
Dĩ nhiên Loan Niệm biết nó có ý gì, bèn nói với nó: “Mi chờ một chút.”
Đúng lúc đó chuông cửa vang lên, Loan Niệm bảo Thượng Chi Đào ra mở cửa. Thượng Chi Đào mở cửa ra, nhìn thấy một thùng đồ như hàng tươi sống chuyển phát nhanh.
“Đây là?”
“Chào cô, đây là thức ăn chó bằng thịt tươi mà nhà cô đặt. Chúng tôi đã giảm lượng muối, cho thêm thịt theo yêu cầu của cô.”
? Thượng Chi Đào nghoảnh lại nhìn Loan Niệm, anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô, “Mang vào đây, để cho anh bạn ngốc của tôi ăn.”
Thượng Chi Đào nhận lấy thùng thức ăn cho chó bằng thịt tươi, nhìn thấy mười mấy phần thức ăn cao cấp trông hết sức ngon mắt xếp trong thùng, còn một cái hộp nhỏ để riêng thức ăn vặt và trái cây cho chó. Từ khi nào mà cho chó ăn như thế này? Từ khi nào có kiểu dịch vụ như thế này? Luc bị chiều quen thì sau này về nhà cô biết nuôi nó thế nào đây?
Luc đã ngửi thấy mùi, cuống quýt nhảy lên nhảy xuống, cho đến khi đặt bát cơm xuống dưới đất, Luc chạy đến, cắm mặt vào trong bát, trông như bao nhiêu ngày không được ăn vậy.
“Đây là dịch vụ gì vậy? Làm thức ăn chó rồi đưa đến tận nhà ư?”
“Ờ hớ.” Loan Niệm tựa vào sofa, uể oải đáp lại một tiếng. Nghe được tiếng gầm gừ Luc phát ra khi ăn cơm, không hiểu sao lại thấy vui vẻ.
“Bao nhiêu tiền một phần này?”
“Hai trăm.” Loan Niệm đã nói ít đi, giá ban đầu là 250* tệ, anh thấy khó nghe nên chỉ trả 249 tệ.
*250 là từ lóng mang nghĩa là ngu xuẩn.
“...”
Thượng Chi Đào hơi xót tiền, bắt đầu đứng trước mặt Loan Niệm càm ràm: “Tiền có phải gió thổi tới đâu...”
“Với tôi thì là thế đó.” Câu trả lời của anh đã nhắc Thượng Chi Đào nhớ, anh cũng là người giàu.
“... Thế thì Luc cũng không thể ăn như vậy được, bao nhiêu đứa trẻ không có cơm mà ăn, vậy mà nó lại ăn uống đắt đỏ như thế này. Nếu nó đói tôi có thể làm đồ ăn cho nó, dù sao tôi cũng cho nó ăn như thế.”
“Ờ.”
Loan Niệm đứng dậy khỏi sofa, “Tôi đi leo cầu thang đây. Bữa tối vẫn ăn cháo hả?”
“Không ăn, nhịn đi.” Thượng Chi Đào giận dỗi, nhìn Luc “thiếu nghị lực” ngồi đó lè lưỡi, rõ ràng nó thấy ngon miệng. Giờ cô mới thật sự biết có con chó chê nghèo yêu giàu như vậy, lên tiếng dạy bảo nó: “Ngon không? Có ngon hơn nữa thì cũng chỉ được ăn nốt lần này thôi, về nhà mình em vẫn nên ngoan ngoãn ăn thức ăn cho chó, không ăn thì nhịn đói nhé!”
“Chị nói cho em nghe, em đừng có tưởng người ta là bạn của em, người ta chẳng ghét em gần chết ấy chứ, em còn không biết thân biết phận hả.”
“Em cách xa anh ấy ra, trong bụng anh ấy có sỏi, lỡ em giẫm hỏng anh ấy thì có làm thịt mười đứa như em đi bán cũng chẳng đủ đâu.”
Cô nói nhiều, Luc nghe mà phát phiền, ngồi ở đó cãi nhau với cô, gâu ~ hú u ~, gâu gâu!
Một người một chó nô đùa ầm ĩ trong nhà Loan Niệm.
Loan Niệm leo cầu thang được mười lần rồi quay lại chỗ cũ, lại kiễng chân mười phút, vậy mà Thượng Chi Đào vẫn chưa cãi nhau với Luc xong, giống như đầu óc có vấn đề.
Có gì đáng cãi nhau với một con chó? Chó ấy mà, cứ nuông chiều là được, lấy đâu ra nhiều tật xấu vậy. Nhưng anh không nói câu gì. Trong người dường như đã thấy ổn hơn, uống nhiều nước vào là buồn tiểu, bèn chạy lên phòng vệ sinh trên tầng hai.
Lúc đi vệ sinh anh thấy khó chịu lạ thường, vừa cúi xuống nhìn đã thấy trong bồn cầu có nước tiểu màu đỏ, bên trong loáng thoáng hòn sỏi li ti. Cơ thể khoan khoái như được đả thông hai mạch nhâm - đốc. Loan Niệm xả nước, rửa tay rồi xuống dưới nhà, ngồi lên sofa.
Thượng Chi Đào thấy anh lại ngồi một chỗ, lập tức giục anh đi kiễng chân.
Loan Niệm có vẻ rất ốm yếu, mãi một lúc sau mới thốt ra mấy chữ:
“Không kiễng được, đau.”