Hai người chậm rãi quay về ký túc xá.
Hạ Lệnh Tân hỏi Trần Tịch cần đi tắm không, cậu đỏ mặt gật đầu.
Hạ Lệnh Tân nói ừ, đi sang một bên mở máy đun nước nóng lên, bảo cậu đi tắm trước: "Cậu mở nước ấm chút, đừng để bị cảm lạnh, cũng đừng tắm lâu quá, tắm xong thì để quần áo ở ngoài, đừng tự giặt.
Tớ đi ra ngoài một lát, quay về ngay, quần áo để vào sọt lát nữa tớ giặt cho.
À, đúng rồi, có băng vệ sinh chưa? Cần tớ mua cho cậu không?"
Trần Tịch bị câu dặn dò và câu hỏi liên tiếp của anh làm cho mặt đỏ tai hồng, nhất thời không biết trả lời câu nào trước, mấy giây sau mới xấu hổ đáp: "Không, không cần, tớ có băng vệ sinh..."
Anh gật đầu, xoa đầu cậu, dịu giọng nói: "Ừ, tớ đi nhanh thôi, cậu đi tắm rửa đi." Nói xong xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Trần Tịch không biết anh đi làm gì, cũng không nghĩ được nhiều.
Bụng cậu rất đau, phía dưới cũng chảy máu, sợ là làm bẩn cả quần ngoài, cậu phải nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo.
Thế là cậu lấy quần áo tắm rửa và băng vệ sinh vào WC.
Hạ Lệnh Tân nói đi nhanh quả nhiên là nhanh, lúc Trần Tịch tắm xong đi ra anh đã quay về phòng, cầm cốc của cậu để dưới máy lấy nước, thấy cậu ra thì cười ấm áp, vẫy tay: "Ra ngồi nghỉ một lát, tớ đun nước đường đỏ cho cậu, lát nữa uống."
Cậu sững sờ, thấy trán anh toát mồ hôi, còn hơi thở dốc, ngơ ngác hỏi: "Vừa nãy cậu...!đi mua đường đỏ cho tôi à?" Từ ký túc xá đến siêu thị mini không gần, nhanh như vậy đã mua về rồi, có lẽ là chạy suốt cả dọc đường.
Hạ Lệnh Tân gật đầu, đau lòng nói: "Cậu đau bụng lắm à? Không biết đường đỏ này có tác dụng không, mà uống nước ấm chắc tốt hơn.
Nào, uống chút thử xem." Anh kéo cậu đến bên giường bảo cậu ngồi xuống.
Trần Tịch ngơ ngác làm theo lời anh, đến bên giường ngồi xuống, lại bị anh kéo tay cầm cốc nước.
Cốc hơi nóng, độ ấm nước vừa phải, mùi đường đỏ quanh quẩn ở mũi.
Cậu nhấp thử một ngụm dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Vừa ấm vừa ngọt, ấm đến độ làm mắt cậu nóng lên, ngọt đến mức làm tim cậu đập thình thịch.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu ngơ ngẩn nhìn anh: "Cảm ơn cậu...!ngọt lắm, uống ngon lắm.
Cảm...!Cảm ơn cậu, Hạ Lệnh Tân."
Hạ Lệnh Tân hạ giọng nói: "Không cần cảm ơn.
Cậu nghỉ sớm đi, đêm nay không học được không?" cậu đỏ mặt gật đầu.
Anh xoa đầu cậu, xoay người ra ban công.
Trần Tịch uống vài ngụm nước đường đỏ, thấy Hạ Lệnh Tân bận rộn gì đó ở ban công, bỗng nhớ đến lời anh vừa nói, tim vọt lên tận cổ.
Cậu đứng bật dậy để cốc xuống, cố nén cơn đau nhanh chân đến ban công xem, quả nhiên, Hạ Lệnh Tân đang giặt cái quần lót dơ của cậu! Cậu thấy thẹn không biết chui vào đâu, cũng bất chấp không thể chạm vào nước lạnh gì đó, giơ tay muốn giật lại quần lót.
Sao, sao có thể để cậu ấy giặt giúp mình chứ!
Trần Tịch đột nhiên nhào tới dọa Hạ Lệnh Tân sợ.
Anh thấy tay cậu sắp chạm vào nước lạnh, tay mình lại toàn xà phòng thì cũng bất chấp tất cả, phản ứng cực nhanh dùng hai cánh tay ôm cậu xoay nửa vòng cách chậu giặt, để cánh tay xuống cúi đầu nhìn cậu: "Làm sao thế?"
Trần Tịch đột nhiên bị ôm lấy xoay người, chạm vào cơ thể rắn chắc của Hạ Lệnh Tân rồi tách ra.
Khi nói hơi thở của anh phả vào má cậu, đây là lần đầu tiên hai người đứng gần nhau như vậy.
Cậu đã thẹn đỏ cả mắt, hoàn toàn không dám giương mắt nhìn anh, cố nén sự xấu hổ, nói: "Tôi, tôi tự giặt là được rồi...!cậu, cậu không cần giặt giúp tôi...!Cảm, cảm ơn ý tốt của cậu..."
Hạ Lệnh Tân nghe mà nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Không phải tớ có ý tốt, cũng không phải người tốt làm việc tốt gì.
Tớ thích cậu, muốn chăm sóc cậu.
Cậu đau bụng tớ đau lòng, để tớ nhìn cậu chịu đau làm việc, tớ không làm được."
Đây là lần đầu tiên Hạ Lệnh Tân thẳng thắn nói thích.
Bụng Trần Tịch vẫn quặn đau, nghe lời anh nói thì tim cậu đập càng nhanh hơn.
Cậu kích động muốn