Về ký túc xá, Trần Tịch thu dọn xong đồ mang về nhà, còn liệt kê danh sách vật phẩm để mua mang đi nhân dịp được nghỉ.
Hạ Lệnh Tân không cần dọn dẹp gì, ngồi bên cạnh xem cậu thu dọn, nói: "Buổi chiều tan học chờ tớ, tớ đưa cậu về nhà."
Trần Tịch khựng lại, để cây bút trong tay xuống, quay đầu nhìn anh nghiêm túc nói: "Không cần, buổi chiều tan học tự tớ về là được.
Nhà tớ xa lắm, cậu lại tốn mấy tiếng đi lại, lãng phí thời gian."
Hạ Lệnh Tân khẽ nhíu mày: "Đây không gọi là lãng phí thời gian, tớ muốn ở cạnh cậu thêm chút thôi."
Cậu trầm mặc, nghĩ anh từng nói phải chia sẻ nhiều hơn, đắn đo một hồi, quyết định nói ý nghĩ của mình cho anh: "Cậu cứ cho đi mãi, tớ cảm thấy không yên lòng.
Để người khác bôn ba mấy tiếng vì tớ, tớ lại không làm gì để báo đáp được, tớ cảm thấy rất áp lực."
Hạ Lệnh Tân yên lặng nhìn cậu, nói: "Nhưng cậu ở trong lòng tớ không phải "người khác", tớ cũng chưa từng muốn cậu báo đáp cái gì.
Theo ý cậu là tớ làm mọi việc cho cậu, nhưng với tớ tất cả đều là vì thỏa mãn khát vọng của mình."
Anh dừng một chút, dời ghế đến bên cậu, cầm tay cậu thấp giọng nói: "Tiểu Tịch, tớ không biết đến cùng tớ có vị trí thế nào trong lòng cậu, không biết cậu có chấp nhận tớ không, hoặc là chấp nhận tớ ở mức độ nào.
Tớ làm cậu bối rối đúng không?" Trần Tịch cụp mắt, tầm mắt dừng ở tay anh, không trả lời.
Cảm xúc dâng lên của anh bị dập tắt, anh buông lỏng tay ra, gật đầu, "Tớ hiểu rồi, xin lỗi.
Đêm hôm đó cậu nói được, tớ tưởng...!do tớ hiểu sai, gần đây mạo phạm cậu.
Xin lỗi, sau này tớ sẽ chú ý." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lòng Trần Tịch căng thẳng, cậu không có ý này, nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Cậu đành phải lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao."
Hạ Lệnh Tân gật đầu, dời ghế lại chỗ cũ, lấy điện thoại ra xem giờ, dịu giọng nói: "Sắp vào lớp rồi, thu dọn xong chưa? Chúng ta về lớp thôi." Trần Tịch nhạy bén cảm nhận được thái độ của Hạ Lệnh Tân thay đổi, lòng chua xót, tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ.
Cậu im lặng hít sâu một hơi nuốt nước mắt về, nhỏ giọng đáp "Ừ", cúi đầu nhanh chóng cất đồ, theo anh ra khỏi phòng ngủ.
Hai người im lặng đến tòa nhà dạy học.
Hạ Lệnh Tân quay đầu lại nhìn Trần Tịch, nói: "Vậy chúc cậu và cô Trung thu vui vẻ, đi đường cẩn thận, chú ý an toàn." Ngữ điệu vẫn dịu dàng, nhưng đã không còn cảm giác thân thiết.
Lòng Trần Tịch càng chua xót, cậu cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Cậu cũng thế." Hạ Lệnh Tân cũng không để ý, mỉm cười nói cảm ơn.
Hai người tách nhau ra về lớp mình.
Trần Tịch lòng đầy chua xót lên tầng, điều chỉnh cảm xúc, khi đến lớp đã không nhìn ra khác thường.
Mấy tiết buổi chiều nhanh chóng trôi qua, cậu cầm cặp yên lặng ra cửa lớp.
Lúc đến tầng một cậu đi chậm lại, chần chừ đi đến trước cửa lớp A1 liếc nhìn, quả nhiên Hạ Lệnh Tân đã đi mất.
Cậu không dám nhìn thêm, cụp mắt rời đi, lúc sắp đến cửa trường học lại nghe thấy có người gọi mình.
Cậu nhìn lại, là Hoàng Tinh.
Lần trước cô đến bệnh viện khám rồi được phẫu thuật.
Viêm ruột thừa là tiểu phẫu, ở bệnh viện một tuần là cô về đi học.
Ngày quay về cô mang cho cậu và Hạ Lệnh Tân thịt tẩm bột chiên xù mà mẹ mình làm, nói là để cảm ơn.
Cậu thấy cô đi chậm, có lẽ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, dừng lại chờ cô.
Hoàng Tinh chậm rãi đi đến trước mặt cậu, ngượng ngùng cười cười, nói: "Ngại quá, vết thương của tớ vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên tớ đi chậm, làm cậu chờ lâu." Trần