Đêm đó trước khi ngủ Vu Mộng Chi lại cho Trần Tịch một khoản sinh hoạt phí, cậu muốn từ chối: "Không cần đâu mẹ, con vẫn còn tiền.
Dù sao cuối tuần lại nghỉ Quốc khánh mà, cuối tuần về cho con là được."
Vu Mộng Chi đút tiền vào cặp của cậu, nói: "Cầm đi, ở trường học đừng tiết kiệm quá, phải ăn nhiều thịt vào.
Con nhìn xem con gầy thế nào rồi, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Mang thêm ít tiền không làm sao cả, không có ít tiền tiêu vặt sao được."
Trần Tịch bất đắc dĩ: "Con có tiền tiêu vặt mà, tiền kiếm được lúc nghỉ hè làm thêm vẫn còn nhiều, lại không biết tiêu vào đâu."
Bà xoa đầu cậu, trong mắt đầy vẻ lo lắng và thương tiếc: "Mẹ biết.
Con cứ cầm đi, để mẹ yên tâm." Trần Tịch chỉ đành gật đầu, bà lại nói chuyện một hồi mới cho cậu đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau Vu Mộng Chi đi làm, Trần Tịch ăn sáng xong đến chợ bán sỉ, mua hết đồ dùng mình đã liệt kê, thấy không còn sớm thì thu dọn đồ quay về trường học.
Ngồi xe bus hơn hai tiếng, đến trường đã là buổi trưa, căn tin vẫn chưa mở, cậu đành phải đi ra ngoài tìm quán cơm nhỏ để ăn trưa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu ăn cơm trưa xong quay về ký túc xá, thu dọn đồ đạc, thuận tiện dọn dẹp vệ sinh, sau đó lấy sách ra học.
Thời gian học hành trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc một buổi chiều trôi đi, đã đến giờ cơm tối.
Trần Tịch nhìn đồng hồ đeo tay lần thứ ba, Hạ Lệnh Tân vẫn chưa quay lại.
Cậu mím môi, lấy thẻ cơm đến căn tin ăn cơm.
Đến căn tin gọi cơm, Trần Tịch bưng đồ ăn định tìm chỗ ngồi, lại bỗng nhiên thấy ở bên kia Hạ Lệnh Tân, Lý Tử Khâm, Chương Khải và Lam Xu ngồi một bàn.
Lam Xu ngồi đối diện Hạ Lệnh Tân, cười hihi haha nhìn anh, mấy người vừa nói vừa cười.
Cậu hít sâu một hơi thu hồi tầm mắt, cúi đầu tìm một góc ngồi xuống yên lặng ăn cơm.
Hạ Lệnh Tân không yên lòng nghe mấy người họ nói chuyện, lơ đãng nhìn về phía bên kia, lại thấy Trần Tịch cúi đầu bưng đồ ăn tìm một góc ngồi xuống.
Bóng dáng cô độc đó làm tim anh nhói lên một cái.
Món ăn lên bàn, Lý Tử Khâm ồn ào "Ăn thôi", Hạ Lệnh Tân ăn mà tâm tư lại không ở chỗ này.
Lam Xu cười đùa nửa thật nửa giả: "Hôm nay sao cậu bồn chồn thế? Cứ như là thất tình ấy, không biết là bị đại mỹ nữ nào câu hồn đi rồi? Đẹp bằng tớ không?"
Lý Tử Khâm và Chương Khải cũng biết Lam Xu thích Hạ Lệnh Tân, trêu ghẹo: "Ái chà, ghen hả?" Lam Xu lườm họ một cái, Hạ Lệnh Tân mặc kệ.
Buổi trưa hôm nay anh đi tham gia tiệc sinh nhật với ba mẹ, gặp được mấy người này, Lý Tử Khâm nói đi theo người lớn chán lắm, thế là lôi họ ra sân chơi cả buổi trưa.
Hạ Lệnh Tân nói muốn về trường học mấy lần nhưng Lý Tử Khâm giữ anh lại, anh đành chơi với họ.
Chơi đủ rồi, Lý Tử Khâm đề nghị buổi tối quay về trường học ăn tối.
Phù sa không chảy ruộng ngoài, đầu bếp trường học nấu ngon như vậy phải hưởng thụ nhiều chút nhân lúc còn ở trường, vì thế đám người đến căn tin ăn cơm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lam Xu thấy anh không đáp lời, bĩu môi không hỏi thêm nữa, cô luôn hết cách với anh.
Lý Tử Khâm và Chương Khải nhanh chóng nói sang chủ đề khác, bàn xem đi đâu chơi dịp lễ Quốc khánh.
Lam Xu hỏi anh: "Lễ Quốc khánh cậu có đi chơi không?"
Hạ Lệnh Tân thản nhiên nói: "Chưa chắc, xem tình huống đã." Vậy là có khả năng ra ngoài chơi, Lam Xu vui vẻ hơn hẳn, tích cực thảo luận.
Anh nhìn sang chỗ Trần Tịch, không biết cậu đã đi từ lúc nào.
Anh để đũa xuống, nói: "Tớ phải quay về ký túc xá một lát, đi trước đây.
Các cậu ăn đi, tớ bao." Nói xong đứng dậy đi tính tiền.
Lam Xu tức giận nhìn bóng dáng Hạ Lệnh Tân rời đi, chọc đũa vào bát, quay đầu hỏi Lý Tử Khâm: "Cậu nói thật cho tớ biết, có phải Hạ Lệnh Tân có bạn gái không? Hoặc là có người thích?"
Lý Tử Khâm mờ mịt: "A? Không có chứ nhỉ? Có nghe cậu