Dấu Yêu

Chương 14


trước sau

Biên tập – Đặng Trà My

(Mấy hôm chạy deadline nên không đăng được truyện, chân thành xin lỗi mọi người)

Quả thật Trì Yên không ngờ là Khương Dịch sẽ thích cô, ít nhất là vào ngày cô gặp lại Khương Dịch nửa năm về trước, trước giờ cô đều không nghĩ tới chuyện này.

Cô không phải là người có quá nhiều cảm xúc với người khác phái, thanh tâm quả dục đã quen, cô cũng chẳng nhạy cảm với việc yêu thích đến thế.

Huống chi, tính tình Khương Dịch vốn lạnh lùng, trước kia lúc tiếp xúc với anh, Trì Yên cũng chẳng trông thấy anh biểu hiện gì nhiều.

Anh đã ít nói, biểu lộ ra mặt càng ít hơn.

Lúc trước Trì Yên ở nhà họ Khương hơi sợ anh, về sau lúc cô hỏi anh đề, Khương Dịch chỉ cầm bút chỉ vào đề bài kia, Trì Yên liền bất giác bắt đầu gọi anh là “Anh”.

Gọi càng lâu, cô càng phát hiện ra hình như Khương Dịch xem cô như em gái.

Rất nhiên hình ảnh thoáng qua trước mắt Trì Yên, tám năm trước, nửa năm trước, lại thêm mấy ngày gần đây, cuối cùng gộp lại trên khuôn mặt của Khương Dịch.

Lúc này sắc mặt của Khương Dịch cũng không tốt lắm, mày khẽ chau lại, chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng kinh người, chăm chú thâm trầm, hệt như cảnh đêm đen đặc ngoài cửa sổ.

Đầu Trì Yên hơi căng ra, cô chớp mắt rồi lại nhìn anh: “Chưa thấy bao giờ.”

Thật sự là cô chưa thấy bao giờ.

Mày của Khương Dịch càng cau chặt hơn, nửa người trên của anh không có đà, chỉ đành chống tay nằm xuống.

Khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo ra, Trì Yên nhìn sang liền thấy Khương Dịch cười cười nhìn cô, “Qua đây đi.”

Chắc là vì chưa đủ khí huyết nên giọng anh nghe hơi chột dạ.

Hai người cùng chung một giường, nửa người trên của Khương Dịch để trần, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ. Trì Yên sợ anh lộn xộn động đến vết thương sau lưng, bèn hơi dịch về phía trước, eo đã bị anh nắm chặt.

Hơi thở của Khương Dịch rất nóng, nhưng thứ đang đỡ giữa hai chân Trì Yên càng nóng hơn, anh giữ chặt hai chân Trì Yên, không cho cô giãy dụa, gion gj nặng nề: “Cho em xem.”

“Khương Dịch…”

Trì Yên vừa lên tiếng liền trông thấy chân mày vừa giãn ra của Khương Dịch lại cau lại, cô không dám động đậy, giữ nguyên tư thế hỏi anh: “Còn đau không?”

“Ừ.” Khương Dịch híp mắt, đưa tay lau giọt nước trên khóe mắt cô, “Em hôn anh một cái là anh không đau nữa.”

Trì Yên lần tay ra sau lưng anh, men theo chạm vào gần vết thương, chắc là hơi nặng tay nên anh hơi híp mắt, khẽ hừ một tiếng.

Một giây sau, Khương Dịch đang định kéo bàn tay lộn xộn của cô thì Trì Yên đã hôn anh.

Trước đây Trì Yên quay phim cũng chỉ là mấy nhân vật phụ, không liên quan đến những cảnh thân mật này, tất cả kinh nghiệm đều từ Khương Dịch mà ra, còn lại thì chẳng có gì nữa.

Môi lưỡi kề nhau, ngoại trừ cố gắng hít thở, qua mấy giây mà Trì Yên vẫn không nhớ được là phải làm gì tiếp theo.

Khương Dịch cũng ngồi yên, mắt anh như lóe ánh sáng nhàn nhạt, không chớp mắt mà nhìn cô.

Sự buồn rầu ấm ức tích tụ trong lòng Trì Yên cả ngày hôm nay liền tan thành mây khói.

Có câu này quả thật Khương Dịch nói đúng, cô đau lòng.

Rõ ràng là đánh Khương Dịch mà Trì Yên lại cảm thấy sau lưng mình đau, sau đó máu từ sau lưng chảy dọc vào tim.

Trì Yên thấy anh không làm gì, bèn dứt khoát nhắm mắt lại, học dáng vẻ của Khương Dịch lúc hôn cô, dịu dàng lướt qua môi anh một lần, đang định đẩy răng anh thì Khương Dịch liền nghiêng đầu đi.

Nụ hôn của cô rơi lên mặt anh, cảm xúc khác biệt.

Trì Yên hơi ngơ ngác mở to mắt, mãi đến khi thấy vẻ mặt muốn cười mà lại nhịn của Khương Dịch, cô mới thấy mặt mình hơi nóng lên.

Hiếm khi cô chủ động như thế.

Khương Dịch cũng biết, nhưng cứ chủ động nữa chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, vì thế mới nghiêng đầu trước khi Trì Yên hành động tiếp.

Anh cũng hiếm lắm mới kiềm chế trước Trì Yên như vậy.

Dì cả của Trì Yên vừa đi, mất máu nhiều, liền nhanh chóng cảm thấy máu cả người sôi lên, đảo lộn hết suy nghĩ của cô, cô ngẩn ra một chút, sau đó hơi xấu hổ ho khan vài tiếng, cuối cùng không chịu nổi nữa, bèn quay lưng lại với Khương Dịch.

Chưa được mấy giây, cơ thể hai người lại dán vào nhau, Khương Dịch ôm lấy cô từ sau lưng.

Trì Yên không lộn xộn, hôm nay giằng co cả một ngày, cô cũng đã hơi mệt, mí mắt nặng nề, ý thức dần chìm sâu, lại nghe người sau lưng gọi cô: “Trì Yên?”

“… Vâng.”

“Không phải em chỉ quên mỗi anh thôi, đúng không?”

Trì Yên căng mắt lên, hơi lấy lại ý thức, đôi mắt mơ màng, mãi lâu sau, cô mới rầu rĩ “vâng” một tiếng.

Quả nhiên.

Trì Yên học cùng đại học với Lục Cận Thanh, có lần Khương Dịch đi tìm cậu ta, bất ngờ gặp lại cô cũng thấy khó mà tin nổi.

Tuy vậy, anh cũng có gặp lại cô mấy lần.

Lần đầu tiên, có một nam sinh cầm hoa, xấu hổ cười với cô, xem ra là lần đầu tiên tỏ tình.

Khương Dịch nhìn kĩ hơn một chút.

Lần thứ hai, vẫn là nam sinh kia, ngay cả Khương Dịch cũng nhận ra được, kết quả là cách vài mét, anh nghe thấy Trì Yên hỏi: “Bạn học này, bạn là ai?”

Anh có thể hiểu Trì Yên thật sự không nhận ra anh.

Lúc đó anh còn nghĩ chẳng biết từ bao giờ mà trí nhớ của con bé này lại kém thế rồi.

Mãi đến nửa năm trước, trong bữa tiệc sinh nhật của cô, Trì Yên lại nói với anh lời y hệt như thế.

Vì thế mới nói, cuộc đời đúng là đầy ắp những điều bất ngờ.

Khương Dịch nắm chặt tay Trì Yên đang ôm lưng anh, nhẹ giọng hơn một chút: “Tại sao?”

Trì Yên không nói gì.

Khương Dịch biết cô không ngủ, nhưng nhìn cũng biết chắc cô không định nói, anh hơi mấp máy môi: “Đi ngủ thôi, bao giờ muốn nói thì nói.”

Trì Yên lên tiếng, nhắm mắt lại, trước mắt tối sầm, dường như không nhớ được gì nữa cả.

Quả thật cô không nhớ được người khác, nhưng cũng chỉ không nhớ được những ai xêm xêm tuổi cô thôi.

Thậm chí cũng không thể nói là không nhớ, chỉ là một thời gian không gặp, cô liền dễ dàng quên mất họ.

Kể cả Lục Chi Nhiên, lần nào cô cũng xem đi xem lại phim của anh ta, vậy mà hôm gặp trong xe của Lục Phỉ, phải mất mấy giây cô mới nhận ra anh ta.

Đây là bệnh tâm lý, Trì Yên cũng biết.

Hơn nữa căn bệnh này đã theo cô gần mười năm, lúc học đại học, Bạch Lộ có nói bóng gió, khích lệ cô đi gặp bác sĩ tâm lý, Trì Yên đành phải đi, nhưng lúc trở về thì vẫn không nhớ được, vẫn quên, vẫn bài xích như trước.

Cô liền buông tha, từ đó sống nương tựa lẫn nhau với Bạch Lộ.

Mí mắt của
Trì Yên nặng nề, nhưng chẳng tài nào ngủ được, cô rúc vào lòng Khương Dịch, hơi thở của người sau lưng dần đều đều, Trì Yên cũng từ từ thấy trấn tĩnh lại, chẳng biết qua bao lâu rồi cũng thiếp đi.

Weibo của Trì Yên thoắt cái yên tĩnh hẳn.

Cuối cùng cô cũng có tâm trạng mở tin nhắn, vừa bật lên đã thấy một tin nhắn từ người đã follow.

Được gửi từ hôm trước, cô vẫn chưa đọc.

Tin nhắn của Lục Chi Nhiên, anh ta cũng gọi cô là “Tiểu Trì” như Lục Phỉ.

Chỉ bốn năm tin, Trì Yên không nhìn thấy nội dung gì nhiều.

Trong mắt cô, mấy câu kia cũng chỉ như hỏi cô hôm nay ăn cơm chưa, chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.

Nhưng vì là tin nhắn của Lục Chi Nhiên nên Trì Yên cảm thấy kích động biết bao, không trả lời thì không hay lắm, cô gửi lại một icon mà cô cho rằng khó hiểu nhầm nhất.

Cô nghĩ Lục Chi Nhiên sẽ không trả lời.

Mãi đến xế chiều, đoàn phim kết thúc việc sớm nên muốn đi ăn mừng, cô mới gặp Lục Chi Nhiên trước cửa phim trường.

Hôm nay, tâm trạng của Trì Yên không tồi, môi cong lên, ngay cả khóe mắt cũng cong cong, cô không gọi “Tiền bối” nữa, nhưng lại chẳng biết gọi là gì, bèn dứt khoát đơn giản hóa cách xưng hô, cười tủm tỉm “hi” một tiếng.

Khuôn mặt cô đã xinh đẹp, lúc cười lại càng sáng bừng hơn.

Lục Chi Nhiên cũng nhoẻn miệng cười với cô: “Anh hỏi em, em vẫn chưa trả lời đấy.”

Trì Yên bị anh ta hỏi liền hơi ngơ ngác.

Lúc này cô cũng không thể lấy di động ra xem anh ta hỏi gì, đang suy nghĩ làm sao để đổi chủ đề, Lục Chi Nhiên đang lên tiếng hỏi: “Ngày mai có rảnh không?”

Trì Yên lại càng ngơ ngác.

Theo lý mà nói thì dù bọn họ không cần né tránh scandal, nhưng chắc cũng không cần tạo không khí quen biết thân thuộc vậy chứ.

Lục Chi Nhiên: “Chị anh muốn gặp em.”

“… Chị anh à?”

“Chính là Lục Phỉ.”

Chẳng trách đều họ Lục.

Dường như Lục Chi Nhiên nhận ra suy nghĩ của cô, bèn nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng lại dịu hơn: “Yên tâm, chỉ có hai người thôi.”

Lúc này Trì Yên mới yên tâm thật, vừa hay ngày mai quay xong không có việc gì, lại thêm đối phương là Lục Phỉ nên liền hỏi lại thời gian và địa điểm rồi liền đồng ý.

Trò chuyện mấy câu đơn giản, hai người lại việc ai nấy bận.

Trì Yên đứng ngoài phim trường chờ quay cảnh cuối cùng xong, kết quả lại gặp phải bình hoa có ô dù to kia, vì thế cảnh quay vốn chỉ cần 10′ liền kéo dài gần 1 tiếng đồng hồ.

Trì Yên đi giày đế bằng, đứng bên đường, chán chán lại đá mấy hòn đá, vừa ngước lên liền trông thấy Bạch Lộ ôm máy ảnh, kích động lao tới chỗ cô.

Cô không ngờ hôm nay Bạch Lộ cũng đi săn tin.

Có điều chỉ cần nhìn cô ây cũng thấy, lần này lại đi theo Lục Chi Nhiên ở phim trường bên cạnh rồi.

Rõ ràng hôm nay Bạch Lộ rất phấn khởi, kéo cô tìm quán trà sữa vào ngồi: “Mày đọc tin chưa?”

“Chưa có thời gian đọc, sao thế?”

Bạch Lộ “xí” một tiếng: “Mấy cô gái dính tin đồn với Khương Dịch hôm nọ đó, hôm nay đã làm rõ hết luôn rồi.”

Trì Yên nhớ “mấy cô gái” kia đều là bạn của Khương Du Sở, cô ta sống ở nước ngoài lâu năm, số minh tinh người mẫu quen biết nhiều không đếm xuể, quan hệ lại rộng, nhờ mấy cô ấy làm sáng tỏ cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Chuyện này tạm thời bị Bạch Lộ gác qua một bên, cô ấy hút trà sữa, nói nhanh: “Còn có chuyện lớn nữa, mày…”

Đoán xem là gì.

Trì Yên: “Tao không đoán được.”

“…” Bạch Lộ liếc cô, “Nữ phụ 2 trong đoàn bên cạnh đó, hai ngày nay dính phốt ngủ với minh tinh đã có vợ, bây giờ đang xử lý, nếu không ém được thì chắc chắn phải thay diễn viên rồi.”

Trì Yên: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, cơ hội của mày tới rồi đó!”

“…”

“Mày nói xem, mày có tài nguyên tốt như tổng giám đốc Khương, nếu mà lợi dụng tốt thì bây giờ đã tung hoành nam bắc rồi.” Bạch Lộ cười như một tên trộm, “Tao đâu phải chạy ngang chạy dọc nghe ngóng tin nữa, chỉ cần mày đồng ý thôi.”

Trì Yên cảm thấy trên phương diện này, Bạch Lộ quả thật giống Khương Du Sở quá.

Một đứa bán anh ruột, một đứa bán bạn, liều mạng thật.

Cô không nén được nụ cười, khuôn mặt được ánh đèn trong tiệm trà sữa hắt lên, như một lớp tơ nhu hòa.

“Được rồi được rồi, đừng cười nữa, nói chuyện chính đi, tao thấy đạo diễn bên kia rầu đến mức sắp rụng hết tóc rồi, mấy hôm nay vẫn không tài nào quay tiếp được, chỉ e đến khi tin đăng lên lại mất công cắt ghép biên tập lại lần nữa thôi.”

Chẳng trách hai hôm nay Lục Chi Nhiên lại rảnh rỗi thế.

Bạch Lộ nói xong lại vỗ vai cô, “Cứ chờ xem, chỉ là chuyện sớm chiều nữa thôi.”

Trì Yên không để tâm, mãi đến khi điện thoại của Bạch Lộ vang lên.

“Được rồi, không ngăn được nữa, tin đăng lên rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện