Chuyển ngữ – Mạn Mạn
Beta – Emi
Lúc hai người chạy tới bệnh viện, cũng đã hơn 12h trưa.
Bởi vì lúc này là giờ ăn trưa, khắp hành lang bệnh viện đều thoang thoảng mùi thức ăn, ngay cả mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện cũng bị át đi hơn nữa, hoàn toàn nằm trong giới hạn mà cô chịu đựng được.
Trì Yên gọi điện thoại hỏi địa điểm cụ thể từ Trì Nhiên, nhanh chóng đi vào bên trong. Thị lực của cô không tốt lắm, lúc nhìn cửa phòng bệnh phải nheo mắt mới thấy rõ được.
Đi một vòng quanh hành lang bệnh viện, cuối cùng Trì Yên cũng tìm được phòng bệnh mà Trì Nhiên nói.
Cô cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Khương Dịch.
Nét mặt anh rất lạnh nhạt, mắt mày trong trẻo mà lạnh lùng bình tĩnh, dáng vẻ như thể chuyện không liên quan tới mình, lại giống như người vừa bị phá hỏng chuyện tốt không phải là anh.
Mặt Trì Yên vẫn còn hơi đỏ, ánh mắt không nén được nhìn xuống dưới, lúc chạm phải thắt lưng vừa mới cài lại của người đối diện thì mới phản ứng, di chuyển tầm mắt về hướng khác.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền đúng lúc chạm phải ánh mắt thâm trầm của anh, Trì Yên hơi xấu hổ, sờ sờ mũi rồi đi đến gõ cửa.
Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng bước chân đầy lo lắng, chưa tới 10 giây sau, Trì Nhiên bước ra mở cửa, gương mặt thiếu niên anh tú hơi toát lên sựkhổ sở.
“Chị ơi, không xong rồi…” Trì Nhiên tự nhiên kéo lấy tay cô, gương mặt anh tuấn và ngũ quan tinh tế nhăn rúm lại một chỗ. “Em…”
Giọng nói của cậu hơi ngắt quãng, ánh mắt thoáng liếc sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Trì Yên, tựa người vào vách tường ở hành lang của bệnh viện.
Người nọ không hề né tránh ánh mắt ngạc nhiên, lẫn thêm chút sự soi xét của cậu, gương mặt lạnh lùng, viền môi khẽ cong, như cười như không.
Trì Nhiên dễ dàng cảm nhận được đối phương không hề muốn tới đây.
“A, vị này là…”
Trước hôm nay, cậu đã từng nghe qua đại danh Khương Dịch…
Trì Yên thuận miệng trả lời: “Anh rể của em.”
Lời vừa nói ra miệng, chính cô cũng ngạc nhiên.
Miệng Trì Nhiên không khép lại nổi, vươn tay chỉ vào Trì Yên, lại chỉ chỉ về phía Khương Dịch: “Anh chính là Khương, Khương…”
“Á, chị véo em làm gì?”
Trì Yên buông tay: “Khương cái gì mà Khương, gọi anh rể.”
“Dạ..”
Trì Nhiên vô cùng buồn bực, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người, mãi tới lúc Trì Yên hỏi cậu làm sao, cậu mới nhớ mở cửa để hai người đi vào.
Bên trong hé ra một giường bệnh nhỏ, trên đó là một cô bé đang nằm.
Đúng là một cô bé, thoạt nhìn qua khoảng 7, 8 tuổi, không cao lắm, ngũ quan nhỏ nhắn, toát lên vẻ yếu đuối và non nớt.
Tầm mắt của Khương Dịch dừng lại trên người bệnh nhân đang ngủ, mi mắt hơi cụp xuống.
Trì Nhiên nhanh chóng kể lại mọi chuyện.
Đơn giản là một tai nạn giao thông nhỏ, mà lỗi sai chủ yếu thuộc về Trì Nhiên, thực sự mà nói thì chuyện cô bé này cũng không có gì to tát, chẳng qua là được nuông chiều từ bé, vô duyên vô cớ bị đụng phải, bố mẹ đối phương ép cậu phải gọi người nhà tới.
Trì Nhiên còn nhỏ, vì xúc động liền cãi nhau với bố mẹ của cô bé kia, kết quả có thể đoán ra được.
Đối phương càng bất mãn, tuyên bố muốn gọi cảnh sát, luật sư…
Trì Nhiên bó tay toàn tập, lại không dám nói với gia đình nên chỉ đành gọi điện xin Trì Yên giúp đỡ.
“Aizzz… phải làm sao bây giờ đây chị?”
Trì Yên ccũng hơi đau đầu, vì sợ đánh thức cô bé kia, nên cô nhỏ giọng nói: “Cô bé này không xảy ra chuyện gì thật sao?”
“Đã kiểm tra tổng thể một lần, chỉ bị xước da, không thì làm sao cô bé này còn có thể ngủ ngon như vậy chứ?”
Trì Yên đánh vào gáy cậu; “Người nhà của cô bé đâu?”
Trì Nhiên ấp úng: “Hình như là đi tìm luật sư…”
Trì Yên: “…”
Cô thật muốn đào hố chôn Trì Nhiên xuống đất!!
Nhưng chưa thực hiện được kế hoạch thì, cửa đã bị đẩy ra: “Người nhà cậu…”
Một giọng nữ vang lên cùng với tiếng mở cửa ‘kẹt, kẹt’, người nọ nhìn thấy hai người bọn họ trong phòng bệnh, sự kinh ngạc thoáng hiện lên gương mặt, vài giây sau mới mở miệng nói.
Chẳng qua không nói tiếp nửa vế còn lại của câu trước, mà lại thốt ra một cái tên, giọng điệu vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Khương Dịch…”
Giọng nói hơi run run, rõ ràng là đang cố hết sức đè nén cảm xúc lại.
Trì Yên theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa.
Cô nhìn Khương Dịch thật lâu. Người vừa đến là một người phụ nữ khá trẻ, ngũ quan dung mạo tinh tế, trang phục trên người cô ấy có thể mua được hẳn một cái ô tô.
Trong vài giây ngắn ngủi, đáy mắt người kia liền thấm một tầng nước, trong nháy mắt liền gợi lên vẻ điềm đạm đáng yêu nhu nhược.
Rõ ràng là cô ấy đã có quen biết với Khương Dịch từ trước.
Từ cách cô gọi tên Khương Dịch vừa rồi có thể hiểu ra được.
Trì Nhiên đứng một bên không dám làm phiền, cũng không dám thở mạnh, sợ Trì Yên tức giận.
Trì Yên vân vê ngón tay, sững ngườivài giây, sau đó mới nhìn qua Khương Dịch, thì cô gái kia lại mở miệng: “Anh về từ bao giờ?”
Khương Dịch nhìn Trì Yên: “Mấy hôm trước.”
Người phụ nữ ấy kích động trong nhất thời, còn chưaphát hiện ra mối quan hệ bất thường của hai người họ, khoé môi cong lên đầy vui sướng: “Buổi tối rảnh không?”
Á!
Trì Yên chuyển tầm mắt, nhìn sang người phụ nữ ấy.
Không thể phủ nhận đây là một người phụ nữ có dung mạo rất xinh đẹp.
Bất luận là dung mạo hay khí chất, chỉ một ánh mắt lướt qua, cũng làm mê hoặc lòng người.
Trì Yên bỗng chợt cảm thấy bực bội mà chẳng hiểu tại sao.
Đàn bà đúng là loại sinh vật thần kỳ, giác quan thứ sáu chuẩn tới mức làm người khác ganh tị.
Giác quan thứ sáu của cô cho biết rằng hai người họ chắc chắn có một ẩn tình gì đó.
Vẻ mặt Trì Yên hơi trĩu xuống, Trì Nhiên kéo góc áo cô, cô cũng không để ý, thoáng hoảng hốt dời tầm mắt sang chỗ khá, không nhìn Khương Dịch cũng không nhìn người phụ nữ xinh đẹp xa lạ kia.
Khương Dịch dứt khoát trả lời: “Không rảnh.”
Người kia cũng không giận: “Hôm nay anh đến thăm dì Thẩm à?”
Thẩm Văn Hinh làm việc ở đây, khó trách tại sao ngay từ đầu người phụ nữ ấy không hề cho rằng cô liên quan tới Khương Dịch.
Khương Dịch khẽ chớp mắt nhìn Trì Yên, trả lời người phụ nữ ấy: “Phải.”
Người nọ giống như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười tiến lên vài bước, lúc này cô ta xem hai chị em Trì Yên như không khí, đến cạnh giường khẽ vuốt mái tóc của cô bé nằm trên giường: “Sao anh biết Trăn Trăn nằm viện?”
Nghe cô nói, cô bé kia có lẽ tên là Trăn Trăn.
Khương Dịch không có biểu cảm gì, anh im lặng nhìn Trì Yên không hề nói gì nãy giờ.
Không biết cô đang nghĩ gì, mắt nhìn về phía trước, khoé miệng cong cong có vẻ miễn cưỡng, có thể nhìn ra dáng vẻ đang nghiến răng nghiến lợi.
Anh nhìn thấy vô cùng thuận mắt, đưa tay che môi đang khẽ mỉm cười: “Nghe bạn nói.”
Quá rõ ràng, hai từ “bạn bè’ này là anh ám chỉ Trì Yên.
Trì Yên nhướng mắt, vừa lúc thấy Khương Dịch nhấc cổ tay nhìn mình; “Trăn Trăn có sao không?”
“Không có gì lớn…” Người phụ nữ ấy nhìn Trì Nhiên, lại nhìn Trì Yên, vốn dĩ không để hai người này vào mắt: “Quên đi, hôm nay tôi tâm trạng tốt, không so đo với các người…”
Cô ta nói xong còn giơ điện thoại: “Vốn đã tìm được
luật sư, nhưng bây giờ tôi cũng không có lãng phí thời gian, cậu nói xin lỗi, tôi sẽ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”
Trì Nhiên: “Tôi…”
“Xin lỗi”
Việc này vốn dĩ là Trì Nhiên sai trước, nói xin lỗi cũng không phải yêu cầu gì quá đáng.
Huống chi Trì Yên lại không kìm được nhìn sang, thấy Khương Dịch mắt đưa mày liếc với cô gái kia, hai người nói chuyện với nhau giống như đặt bom trong mắt cô, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chính là bình yên trước khi cơn bão ập tới.
Trì Nhiên không nói gì
Người phụ nữ trước mắt này không phải là đèn cạn dầu, bây giờ trông cô ta có vẻ rất dịu dàng thông tình đạt lý, nhưng vừa rồi lúc chỉ có hai người bọn họ, cô ta uy hiếp cậu không chỉ một, hai lần.
Là một kẻ hai mặt điển hình.
“Trì Nhiên.”
Khi Trì Yên gọi đầy đủ họ tên của cậu, chính là vô cùng tức giận.
Cuối cùng Trì Nhiên cũng chịu mở miệng, bất đắc dĩ nói xin lỗi.
Khương Dịch lại xem đồng hồ, “Thẩm Ninh, anh còn có việc, đi trước đây.”
Hoá ra là người phụ nữ ấy tên là Thẩm Ninh.
Trì Yên lại nhìn cô ta.
Ánh mắt của Thẩm Ninh thoáng hiện lên sự mất mát, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cô ta lại cười cười: “Được.”
Trì Nhiên không nhịn được trợn trừng mắt, nhưng vừa trợn mắt đã bị Trì Yên túm ra khỏi phòng bệnh.
“Sau này đàng hoàng một chút cho chị, không thì lần sau đừng tìm chị nữa.”
Trì Nhiên nhận lỗi với cô, thái độ rất tốt, còn muốn đưa cô về.
Khương Dịch đi trước hai người họ vài bước, lúc bấy giờ hành lang vắng teo, không còn hình bóng của anh, trong lòng Trì Yên vô cùng trống vắng, tựa như uất ức vẫn cố nhẫn nhịn, không sao nói thành lời.
Trì Nhiên cũng nhận ra tâm trạng cô hôm nay không tốt, hứa đông hứa tây sau này không bao giờ phạm sai lầm nữa, cuối cùng mới gạt bỏ được sự chán ghét trong mắt Trì Yên, thành thật đón xe về nhà.
Lỗ tai của Trì Yên nhất thời được thanh tịnh lại.
Cô buồn bực đi men theo mép đường, cảm thấy chán vô cùng, liền lướt lướt điện thoại vài cái, bởi vì ốp điện thoại trước đây được Lục Chi Nhiên kí tên nên cô không dùng nữa, cũng lười không bọc lại ốp, để điện thoại trần trụi.
Tay cô lạnh, điện thoại lại càng lạnh hơn.
Trì Yên sụt sịt mũi, đang muốn cho tay vào túi áo, màn hình liền sáng lên, là một tin nhắn.
[Định bao giờ về nhà?]
Vừa thấy người gửi tin nhắn, Trì Yên liền vô thức ẩn tin nhắn đi.
Dưới lề đường phía sau, Khương Dịch không nhanh không chậm lái xe theo sát cô, khoảng cách không xa, nhưng cũng vì âm thanh không lớn nên vừa rồi anh không để ý.
Cô cất điện thoại vào, sau đó cúi đầu chạy vào xe.
Trong xe có hệ thống sưởi ấm, Trì Yên đưa ngón tay ra chỗ có luồng khí ấm, chờ Khương Dịch nhấn ga một lần nữa, mới hỏi: “Bạn gái cũ à?”
“Không phải.” Khương Dịch chú ý phía trước, giống như không hề bị câu hỏi của cô phân tán, dưới đáy mắt loé lên sự để ý và ý cười: “Anh không có bạn gái cũ.”
Trì Yên “Xì.” một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn lúc trước: “Cô ấy thích anh à?”
“Hình như vậy.”
Còn là ‘hình như’ ư….
Trì Yên quay đầu nhìn anh, tư thế hiện tại của cô vẫn là hai tay bắt sau gáy, thoạt nhìn hơi buồn cười. cô mở to hai mắt: “Cô ấy thích anh sao anh không đáp ứng người ta?”
Đúng lúc chờ chuyển sang đèn xanh, Khương Dịch dừng xe bên đường.
Anh khẽ nghiêng mặt qua, đưa mắt nhìn cô, sau đó nâng tay đặt trên bánh lái, gõ nhẹ vài cái: “Em xem tay anh đang đeo cái gì?”
Á, là nhẫn.
Trì Yên thiếu chút nữa quên mất, bây giờ anh đang là chồng cô.
Khương Dịch khẽ xoa vành tai của cô “Buổi tối mặc ấm vào.”
Trì Yên: “Chiều em ở nhà.”
“Không phải đi quay phim sao?”
Trì Yên: “Em nhớ lầm.”
“Giả bộ.”
Khương Dịch bật cười một tiếng, chờ đèn xanh, liền khởi động xe, đồng thời bật điều hoà to hơn một chút.
Buổi chiều Trì Yên không ra khỏi nhà.
Khương Dịch còn bận bịu hơn cô nhiều, ăn cơm trưa rồi sau đó phải về công ty, mãi đến khi màn đêm buông xuống, anh cũng chưa về.
7h50 tối. Trì Yên livestream trực tiếp.
Có vết xe đổ ngày trước, khiến cô không dám tiếp tục vẽ tranh nữa, chỉ nói về những hoạt động hàng ngày
Mọi chuyện đều thuận lợi, không biết đến mấy giờ, đèn lại vụt tắt, cả phòng tối đen.
Đột nhiên xung quanh tối đen khiến Trì Yên giật nảy mình, cô tưởng là cúp điện, bèn đứng dậy, bật điện thoại để có ánh sáng đi tìm đèn bàn.
Sau lưng bất chợt vang lên tiếng mở cửa, Trì Yên không xoay người lại, nhịp tim vẫn còn đập thình thịch, “Có phải cúp điện không?”
Người đàn ông không đáp lại.
Trì Yên mở đèn bàn, vừa muốn xoay người lại nhìn anh, đã bị người đằng sau ôm lấy.
Trên người anh thoang thoảng mùi rượu không nặng không nhẹ hoà với mùi thuốc lá, đồng thời vương vấn khí lạnh từ bên ngoài phảng phất bên chóp mũi của Trì Yên.
Trì Yên hoảng sợ “Á” một tiếng, âm thanh không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Khương Dịch tựa sát vào người cô, cơ thể nóng bỏng, tựa như phả hơi vào tai cô: Yên Yên ngoan, đừng kêu lớn như vậy.”
Tay anh nắm lấy cằm cô, kéo mặt cô đối diện với tầm nhìn của màn hình, bọn họ đang gần hơn bao giờ hết, giọng anh trầm trầm, toát lên vẻ ám muội, như muốn quyến rũ cô: “Không mất điện.”