Chuyển ngữ – Tiên Bùi
Beta – Tũm, Emi
Thế giới to lớn không thiếu những điều kì lạ. Thế giới nhỏ bé không phải ngẫu nhiên mà nó trở thành một cuốn sách.
Tắt điện thoại, Trì Yên mở cửa xuống xe.
Sau trận mưa tối hôm qua, hôm nay trời lại sáng.
Gần sáu giờ chiều, mặt trời dần lặn xuống, nhưng bầu không khí vẫn nóng bức và ngột ngạt.
Đứng trước bệnh viện, Trì Yên gọi điện cho Khương Vận.
Cô đã làm việc liên tục sáu, bảy tiếng đồng hồ nên đầu óc bắt đầu choáng váng, điện thoại kêu hồi lâu mới phát hiện ra bản thân mình gọi nhầm.
Là số của Trì Nhiên.
Lúc quay, cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng nên trên đường đi bỏ lỡ mấy cuộc gọi của Trì Nhiên.
Trì Yên biết mình gọi nhầm nhưng cũng không tắt máy ngay mà vừa đi vào bệnh viện vừa chờ đối phương bắt máy.
Điện thoại vang hồi lâu, cuối cùng cũng có một giọng nữ mềm mại bắt máy rồi tự nhiên tắt máy.
Trì Yên không tiếp tục gọi cho Trì Nhiên nữa mà chuyển sang gọi cho Khương Vận.
Khương Vận bắt máy khá nhanh, vì nghe điện thoại nên cô đi ra ngoài. Tiếng mở cửa phòng bệnh ‘két’ vang lên, giọng của Khương Vận xen lẫn với giọng nói của y tá cùng vọng vào điện thoại.
“Tiểu Trì, có chuyện gì vậy?”
“Chị, Khương Dịch…”
Trì Yên đã lên lầu, nhưng vừa quẹo cua liền bắt gặp Khương Vận đang đi tới.
Cô buông điện thoại di động xuống, cô mở miệng toan định nói gì thì Khương Vận đã chặn những lời cô sắp nói: “Không lâu nữa sẽ tỉnh, mọi chuyện đều ổn.”
Khương Vận làm động tác OK với cô: “Bây giờ đang nghỉ, em vào thăm chút đi.”
Trì Yên đã khó chịu nửa ngày, cuối cùng phiền muộn và bất an trong lòng cũng được buông xuống, như thể cô lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Khương Vận còn có việc phải làm, lại sợ Trì Yên không biết đường nên chỉ phòng bệnh cho cô, an ủi cô một lát rồi mới rời đi.
Thật ra Trì Yên vẫn nhớ vị trí phòng bệnh của Khương Dịch.
Dọc theo hành lang, phòng thứ hai gần cuối.
Bởi vì sợ làm phiền Khương Dịch nghỉ ngơi nên lúc đi vào phòng, Trì Yên bước đi rất khẽ, mặc dù cô đang mang giày cao gót và đi trên nền gạch trơn bóng của bệnh viện nhưng không hề phát ra chút tiếng động nào.
Đúng như lời Khương Vận nói, bây giờ Khương Dịch vẫn đang nằm im trên giường bệnh.
Trì Yên bước tới ngày càng gần, bước chân càng khẽ hơn.
Anh thở đều, vết thương ở đầu đã được xử lí và quấn băng trắng, tuy vậy gương mặt vẫn tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
Trì Yên thở nhẹ, chậm rãi ngồi xuống ghế, nghiêng người chống cằm chăm chú nhìn anh.
Một người lạnh lùng như thế, vậy mà khi ngủ lại có thể dịu dàng và đẹp đến thế.
Có lẽ do tác dụng của thuốc nên Khương Dịch ngủ rất sâu.
Trì Yên không biết mình đã nhìn anh bao lâu, chỉ cảm thấy người này càng nhìn càng thuận mắt.
Buổi tối cô ngủ không yên, giữa trưa cũng chẳng nghỉ ngơi, bây giờ cô bắt đầu cảm thấy không trụ nổi nữa, mắt dần nhắm lại, và gục đầu xuống giường.
Trì Yên tỉnh giấc vì bị Khương Dịch đánh thức.
Bởi vì trước khi ngủ cô nắm tay Khương Dịch, hơn nữa cô ngủ cũng không sâu nên chỉ cần người đàn ông này động đậy nhẹ thì cô liền thức dậy.
Cô vẫn còn hơi chóng mặt, mắt nhìn cũng không rõ, lúc cô ngẩng đầu lên thì đôi mắt vẫn còn ngấn nước.
Trì Yên chớp mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Khương Dịch…”
Thẳng cho đến khi cô nói ra, Trì Yên mới phát hiện giọng nói của mình hơi khàn giống như đã lâu chưa uống nước.
Người đàn ông rút tay mình về, một tay chống lên giường, cả nửa người trên dựa vào đầu giường, ánh mắt bình tĩnh đảo qua một vòng, mở miệng: “Cô là ai?”
Trì Yên sửng sốt, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng kịp.
Cô biết Khương Dịch bị đụng đầu nhưng không nghĩ là nặng đến nỗi không nhớ cô là ai.
Lời nói của Khương Dịch vẫn đang lẩn quẩn bên tai, Trì Yên dùng sức cắn môi, cảm giác đau đớn nhanh chóng dấy lên.
Đây chắc không phải do cô ngủ đến ngu người.
Trì Yên vẫn chưa dám tin: “Anh không biết em là ai?”
Khương Dịch gật đầu.
Không hề nhiều lời, hoàn toàn là tác phong lạnh lùng thường ngày.
Trong lòng Trì Yên càng ngày càng khó chịu, cô càng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, đến giờ cô vẫn không thể tin, cô muốn sờ trán anh nhưng còn chưa chạm đến thì cổ tay đã bị nắm lại.
Giọng nói của người đàn ông rõ ràng, lạnh lùng, toát lên sự khinh thường: “Quý cô này, mong cô tự trọng.”
Tự trọng cái rắm.
Còn “quý cô này” nữa chứ… Trì Yên thầm bức xúc, suy nghĩ hoàn toàn bị rối loạn, chẳng biết phải làm gì bây giờ.
Khương Dịch rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, xốc chăn, bước xuống giường, đi chưa được vài bước thì bị Trì Yên kéo lại: “Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông ấy rút cổ tay ra, khinh thường nói: “Về nhà.”
“Anh có biết nhà mình ở đâu không?”
Khương Dịch nhướng mi nhìn cô, cười như có như không: “Chẳng lẽ cô biết?”
Trì Yên cảm thấy mình sắp điên lên rồi.
Cô gần như không chịu nổi ánh mắt như vậy của Khương Dịch, bàn tay buông thõng bên người bỗng nắm thật chặt.
Người đàn ông lại hỏi: “Chủ động như vậy, hay là cô muốn trở về với tôi?”
Trì Yên hít thật sâu, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng: “Đúng.”
Cô kiếm khắp người mình tìm di dộng và chìa khóa xe: “Tôi biết anh ở đâu, dù sao cũng tiện đường, vừa hay tôi có thể chở anh về.”
Lần này Khương Dịch không nói gì nữa. Trì Yên cầm chìa khóa đi phía trước, anh không nhanh không chậm đi ở phía sau, anh cúi đầu khiến người khác không nhìn thấy rõ mét mặt của anh.
Tới đại sảnh, Khương Dịch làm thủ tục xuất viện.
Trì Yên tìm nơi ít người để gọi cho Khương Vận, bên kia bắt máy, cô không kịp kêu tên mà vào ngay chủ đề: “Chị, Khương Dịch, anh ấy… Đầu của anh ấy không bình thường phải
không?”
Bên kia, Khương Vận đang uống nước, nghe câu hỏi ấy, nước chưa nuốt xuống liền phun toàn bộ lên bàn làm việc: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh ấy không nhớ rõ em là ai.”
“Mất trí nhớ!” Khương Vận hít hít mũi:”Nhưng em ấy nhớ chị mà!”
Trì Yên:”…”
Điều này càng làm cho lòng người chua xót.
“Tiểu Trì, em đừng vội, có thể tạm thời là như vậy, nói không chừng ngủ một giấc thì ngày mai lại tốt thôi.”
Trì Yên hoàn toàn không thể bình tĩnh nỗi, ngay lúc đó cô nhìn thấy Khương Dịch làm xong thủ tục đi về phía này, cô “dạ” một tiếng rồi vội vàng tắt máy.
Trì Yên cảm thấy từ trước đến nay bản thân chưa bao giờ chân chó đến vậy, ngay cả cửa xe cũng là do cô mở cho Khương Dịch.
Người nọ không hề cảm ơn, vẫn là gương mặt như cười như không nhìn cô, Trì Yên phiền muộn trong lòng, vừa sốt ruột vừa tủi thân, mái tóc dài cũng sắp bị cô vò thành ổ gà.
Sợ bỏ sót những chuyện chính, từ lúc đi ra khỏi bệnh viện Trì Yên đã mở chuông điện thoại, ở ngã tư đường đang chờ đèn xanh đèn đỏ thì liền có người gọi cho cô.
Vẫn là Trì Nhiên.
Trì Yên tấp xe vào lề đường rồi mới nghe, bên tai là giọng của em trai: “Chị! Chẳng lẽ chị quên mất ngày mai là sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội rồi à!”
Trì Yên chẳng biết trả lời thế nào: “…”
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đúng là cô đã quên mất.
“Ông nội nhắc chị hơn một tháng nay rồi đó, hôm nay chị sẽ về nhà chứ?”
Giọng của Trì Nhiên vừa khẩn cầu vừa tủi thân vang lên.
“Đúng rồi, ông nội muốn chị dẫn Khương… Anh rể của em về nhà.”
Trì Yên: “Được.”
Trì Nhiên vui mừng đứng lên nói: “Chị, chị muốn ăn gì để em xuống nhà bếp làm cho?”
Trì Yên thuận miệng nói mấy món, nói xong còn bổ sung một câu: “Chị còn muốn ăn bánh xoài ngàn lớp.”
Cô nhướng mi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người phía sau đang nhíu mày.
Không quá rõ nhưng đúng là có nhíu mày.
Trì Yên dị ứng với xoài.
Trước khi cô không thể hiểu được tại sao người này quên mất cô, vì vậy cô cần phải quan sát.
Cúp điện thoại, Trì Yên quẹo đầu xe.
Khương Dịch nghiêng đầu nhìn cô: “Đi đâu vậy?”
Trì Yên mấp máy môi: “Đi siêu thị mua chút đồ.”
Khương Dịch liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẵm không thể nhìn thấu, càng không hề nhìn thấy tia sáng trong mắt anh.
Trì Yên chú tâm vào việc lái xe nên xe càng đi càng nhanh.
Gần nhà họ Trì có siêu thị lớn, rõ ràng Trì Yên chạy trực tiếp đến đó.
Sợ bị người trong đó nhận ra nên cô không dám để Khương Dịch đi vào, lúc đi vào trong cô nhanh chóng càn quét một vòng rồi ôm túi đồ to ra ngoài.
Mua cho ông nội những sản phẩm chăm sóc sức khoẻ cho người cao tuổi, và một ít trái cây.
Trong đống trái cây đó, xoài chiếm hơn nửa, còn một nửa là đủ loại sầu riêng.
Khương Dịch càng nhìn càng nhíu mày, nhưng cũng chỉ như vậy chứ không nói lời nào.
Trước kia cô không hề phát hiện ra diễn xuất của Khương Dịch lại có thể tốt như thế.
Tuyệt đối không thua các diễn viên nam khác.
Trì Yên chạy xe đến biệt thự của nhà họ Trì, trên đường chẳng nói câu gì.
Thẳng cho đến khi dừng xe thì Trì Yên mới liếc nhìn Khương Dịch, khóe miệng hơi nâng, cười ngọt ngào với anh và cúi đầu nhìn sầu riêng: “Anh có biết đây là mua cho ai không?”
“Ai?”
“Anh.”
Khương Dịch: “Tôi không ăn.”
“Nhưng anh rất thích quỳ lên nó mà.”
Khóe mắt Khương Dịch giật giật: “Quý cô này…”
“Khương Dịch, anh giả bộ.”
Giọng Trì Yên không lớn, vừa ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước, mắt mở thật to, từng giọt rơi xuống.
Cô thở dài và mở cửa xe, ngay cả túi đồ cũng chẳng thèm xách vào, cô chỉ nhấc chân bước xuống xe.
Càng nghĩ càng giận.
Trì Yên đi rất nhanh nhưng chẳng nhanh bằng Khương Dịch, còn chưa đi được vài bước liền bị anh dễ dàng ôm vào lòng.
Giọng người đàn ông trầm thấp nhưng rất đỗi dịu dàng: “Vợ à, anh biết sai rồi, em đừng giận nữa được không?”