Làng Tân Lạc nằm ở khu vực quan trọng của kế hoạch, thế nhưng còn khoảng hơn chục hộ không chịu di dời. Hôm nay Hàn Tâm Kỳ và Hạ Minh Lam tới để tìm hiểu lí do và thương lượng giá cả để thuyết phục họ. Đường làng chỉ toàn đá nên cũng khá khó đi. Cả hai vất vả mới vào được trong làng. Người dân ở đây hiếu khách, thấy ai lạ vào làng cũng niềm nở tiếp đón, thái độ rất nhiệt tình. Hạ Minh Lam nhìn ngang liếc dọc thấy một thím đang phơi bắp thì chạy tới bắt chuyện.
"Thím ơi cho cháu hỏi! Có phải khu vực này sắp bị di dời không ạ?" Hạ Minh Lam cẩn thận tìm hiểu. Còn Hàn Tâm Kỳ không nói gì chỉ nhìn bà thím gật nhẹ đầu chào hỏi.
"À. Nơi này mấy đời tổ tông ta sinh sống đột nhiên bọn thành phố đòi đập bỏ xây cái trung tâm gì đấy" Giọng bà thím có vẻ bất đắc dĩ.
"Thế sao mọi người không chịu chuyển đi. Xung quanh đây người dân họ thỏa thuận nhượng đất hết rồi mà. Còn vài hộ cũng không thể ở được?" Vẫn nhẹ nhàng hỏi bà thím nhưng Hạ Minh Lam có chút khó hiểu.
"Ây da! Nơi này gắn bó bao nhiêu năm rồi nhưng hoàn cảnh này thím cũng định đi. Thế nhưng trưởng làng có nổi khổ không đi được, bọn ta đành ở lại cùng trưởng làng" bà thím tuy trả lời nhưng có chút nghi hoặc nhìn hai cô gái trẻ trước mặt.
"Mà các cô là ai? Sao lại hỏi tới chuyện này?"
"Bọn cháu là người của công ty cho xây dựng khu bách hóa..." Hạ Minh Lam chưa kịp dứt lời thì bà thím thay đổi sắc mặt, đẩy cả hai ra ngoài đóng cổng lại còn quát. "Các người mau đi đi. Chúng tôi quyết không dời đi đâu"
Hàn Tâm Kỳ nhìn Hạ Minh Lam một cái rồi phán "Đúng là ngốc!" Xong quay lưng đi về phía trong thôn.
Quay đầu đi nhanh cho kịp Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Lam thắc mắc "Chúng ta đi đâu?"
"Tìm trưởng làng, mọi việc bắt nguồn từ đâu thì giải quyết từ đó" vẫn lạnh lùng không nhìn Hạ Minh Lam mà đi. Hàn Tâm Kỳ đã sớm tra ra nguyên nhân. Còn tra ra nhà của trưởng làng rồi. Giờ chỉ đi thương lượng mà thôi.
Hạ Minh Lam đối với Hàn Tâm Kỳ thực sự rất tin tưởng, nàng cho rằng Hàn Tâm Kỳ là mẫu người tài giỏi, biết nhìn thấu tâm tư người khác, chuyện phức tạp cỡ nào cũng có thể giải quyết được.
"Nhớ không nên nhiều lời. Trước tiên xem xét tình hình trước đã" Vẫn thong thả đi không quên dặn dò Hạ Minh Lam.
Hai người đi một chút vào khá sâu trong thôn. Ở đây sắp chiều nhưng nắng vẫn rất gắt, nhà cửa đều là dạng nhà hai ba gian bằng gạch, vài căn nhà có cột bằng gỗ, thật sự rất đơn sơ. Nắng tuy gắt nhưng rất may trong thôn nhiều cây lớn, cũng mát mẻ phần nào. Đi được một đoạn cũng gần đến nhà trưởng làng thì đột nhiên có một nhóm người kéo tới chặn đường, nhìn sơ nhóm người toàn là phụ nữ trung niên ăn mặc bình dân, còn có vài ông chú tuổi tầm trung theo sau. Nhìn mặt họ không có một phần thiện ý.
"Các người là người của công ty đó đúng không" Một phụ nữ nhìn hung tợn quát.
"Phải chúng tôi từ.." Hàn Tâm Kỳ chưa kịp dứt lời thì một người phụ nữ trong số đó vươn tay đem quả trứng gà chọi tới. Cứ ngỡ trúng "đạn" Hàn Tâm Kỳ không kịp phản ứng thì đột nhiên có người ôm người cô xoay lại hứng trọn quả trứng kia lên đầu, trứng gà bể chảy xuống vai Hạ Minh Lam nhếch nhác vô cùng. Tiếp sau quả trứng "khai tử" kia thì lần lượt nhiều quả trứng khác nhắm thẳng hai người mà ném, còn có cải xanh cà chua trứng vịt và nhiều nông sản "tươi" khác nữa. Kèm theo là những tiếng chửi rũa "Cút đi! Các người không muốn chừa đường sống cho chúng tôi" "Cút đi! Cút đi!".
Mấy thứ linh tinh cứ bay tới không ngừng nhưng Hạ Minh Lam nhất quyết ôm chặt Hàn Tâm Kỳ trong ngực, không để Hàn Tâm Kỳ bị dính một đòn nào. Hàn Tâm Kỳ nào có yếu