Sau một hồi phóng xe điên cuồng trên đường cao tốc thì Dương Di một mình đi tới Kenz Bar, một quán bar hạng sang chuyên dành cho các công tử tiểu thư giàu có tụ tập.
Không nghĩ nhiều Dương Di ngồi một mình ở quầy pha chế, cô gọi một chai rượu mạnh rồi nâng ly uống liên tục. Vị cay của rượu theo cổ họng trượt thẳng vào dạ dày cô, ngay cả rượu cũng không làm vơi đi cảm giác đau đớn trong lòng. Dương Di nhìn vào ly thủy tinh đang chứa chất lỏng óng ánh màu hổ phách nở nụ cười khổ "Cuối cùng cậu cũng không nhìn về phía tôi", tự lẫm bẫm rồi tiếp tục nâng ly uống sạch rượu.
Dương Di chăm chú uống rượu mà không biết rằng ở một góc tối của quán bar có một người luôn quan sát cô từ nãy tới giờ. Ánh mắt đặt lên người Dương Di dò xét, chăm chú nhìn Dương Di một ly rồi một ly uống cạn, người đó nở nụ cười tà mị rồi bưng ly rượu của mình đi về phía Dương Di.
"Có thể uống cùng không?"
Đang đắm chìm trong thế giới của mình bỗng Dương Di bị một giọng nói quyến rũ làm cho chú ý. Quay sang nhìn người vừa nói chuyện quét một lượt, người phụ nữ trước mặt trông trẻ trung nhưng nhìn rất trưởng thành chửng chạc, mái tóc dài màu nâu đỏ kết hợp nụ cười tà mị làm cho Dương Di cảm thấy người phụ nữ này vừa xinh đẹp lại vừa lẳng lơ. Nhưng mà cũng không quan trọng, Dương Di lười đánh giá cô ta.
"Không muốn!". Dương Di thu hồi cái nhìn tiếp tục rót rượu.
"Nè em không thấy tôi xinh đẹp sao? Em là người đầu tiên từ chối tôi đó", người phụ nữ chẳng những không mất hứng mà còn tươi cười nhìn Dương Di, đưa mặt tới gần hơn nữa, rõ ràng đang muốn câu dẫn Dương Di.
"Không hứng thú!" Thật phiền phức, bộ da mặt cô ta tỉ lệ thuận với cỡ ngực à. Dương Di thầm khinh bỉ "Đúng mà ngực càng lớn thì da mặt càng dầy".
"Tiểu cô nương xinh đẹp làm tôi đau lòng quá" thật ra Dương Di nghĩ không sai. Mặt An Hòa quả thật dầy, à không rất dầy.
"Cô để tôi yên tĩnh đi. Phiền phức" Dương Di rất rất ghét nói chuyện với người lạ, vốn thích phụ nữ mà An Hòa cũng xinh đẹp nên có thể rộng lượng bỏ qua không nổi nóng. Nhưng mà tuyệt đối vẫn là không muốn tiếp xúc.
"Tôi tên An Hòa. Không biết tiểu cô nương xinh đẹp tên gì a~~" An Hòa mặt dầy đâu dễ gì buông tha tiểu bạch thỏ chứ. Đã lọt vào tầm ngắm của An Hòa hám gái làm sao mà thoát được. Hơn nữa An Hòa biết cô gái này.
An Hòa thật sự im lặng ngồi bên cạnh không nói chuyện nữa, cô chỉ ngồi đó nhìn Dương Di đang từ say khướt đi. Dương Di một ly thì An Hòa bên này cũng nhấp một ngụm, ý cười trên khuôn mặt An Hòa từ đầu tới giờ chẳng những không thay đổi mà càng lúc càng đậm.
An Hòa hôm nay mặc một chiếc váy đen hở lưng ôm sát người. Từ trên xuống không chỗ nào không mê hoặc được người khác, thật sự chỗ của Dương Di và An Hòa đang ngồi đã thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người, đàn ông thì nhìn họ đầy ham muốn còn phụ nữ thì lại ghen tị với sự giàu có và xinh đẹp của họ. Không ai dám tới quấy rầy bởi vì họ nhận ra An Hòa chính là nhị tiểu thư của tập đoàn đa quốc gia Tinh Viễn. Dù có tin đồn An Hòa bị đuổi khỏi nhà từ bốn năm trước nhưng mà không ai dám mạo phạm, ai lại dám đắc tội với cô em gái mà phó chủ tịch Tinh Viễn yêu thương hết mực cơ chứ.
Dương Di uống gần hết chai rượu Tây thứ 2 thì bản thân đã say tới không biết trời đất, trước mắt ly rượu đã phân thân thành hai ba ly, đầu óc choáng váng, Dương Di để lại một tờ ngân phiếu rồi lảo đảo ra khỏi quán bar. An Hòa cũng đứng dậy đi theo.
Dương Di đầu óc trống rỗng, bụng lại rộn rạo khó chịu, bám vào vách tường đi từng bước khó khăn, vừa ra khỏi quán bar Dương Di liền chạy tới bên lề nôn khan. An Hòa thấy vậy từ phía sau bước nhanh tới đỡ Dương Di, một tay đỡ một tay vuốt lưng cho Dương Di cảm thấy dễ chịu. Thật sự Dương Di lúc này say không còn biết trời đất gì nữa, bám vào cánh tay An Hòa trực tiếp chia nữa phần trọng lực cơ thể cho An Hòa gánh vác.
An Hòa đỡ Dương Di vào xe cô, Dương Di vừa vào xe đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, tóc tai tán loạn sắc mặt thì tái nhợt, còn đâu cô gái xinh đẹp ngây ngô mọi ngày nữa. Dương Di lúc này giống hệt một con sâu rượu.
Xoay người cài hộ dây an toàn cho Dương Di xong An Hòa dừng động tác nhìn Dương Di, vén lấy mấy sợi tóc rũ trên mặt Dương Di ra sau tai cho gọn gàng, cô nhìn Dương Di rồi cười, xoay người lái xe rời khỏi.
An Hòa đưa Dương Di về căn hộ của mình, căn hộ An Hòa tuy rộng nhưng cũng chỉ là căn hộ bình thường không quá phô trương. An Hòa thật sự không còn liên hệ với An gia nhưng không phải bị đuổi mà do cô tự bỏ đi, An Hòa với năng lực của mình cũng tạo ra chỗ đứng trong Thiên Kỳ hơn nữa anh cô cũng không thể bỏ mặc em gái rượu bên ngoài lăn lộn cực khổ. Bởi vậy ban ngày An Hòa lái con xe bình thường, ăn mặc cũng đàng hoàng đi làm nhưng đêm đến cô lại lái con Rang Rover sang chảnh rong chơi khắp các quán bar vũ trường. An Hòa luôn cảm thấy cuộc sống nhàm chán nhưng khi nhìn thấy Dương Di cô lại nổi lên lòng hiếu kỳ muốn chinh phục. Hưng phấn lạ thường.
Ném Dương Di lên giường một cách không thương tiếc An Hòa thở hổn hểnh. Nhìn nhỏ bé thế kia nhưng mà thật sự rất nặng nha, người gì ngủ say như chết. Nếu không phải An