Lê thân xác mệt mỏi uể oải như cộng bún thiu đi làm, Hạ Minh Lam còn đang phân vân không biết phải dùng bộ mặt gì để đối diện với Hàn Tâm Kỳ. Thật sự thích Hàn Tâm Kỳ nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh Hạ Minh Lam không kịp thích ứng, phải dùng bộ mặt thẹn thùng hay thể hiện sự hưng phấn trước mặt phó tổng yêu dấu của cô đây. Nội tâm rõ ràng là "nghiện mà còn ngại".
"Chị Minh Lam sớm!"
"Vương Khiết sớm!"
Thấy Hạ Minh Lam tâm trạng não nề làm Vương Khiết tò mò tới hỏi thăm.
"Đêm qua ngủ không ngon à. Nhìn sắc mặt chị kém quá!"
"Này Loli chị hỏi em cái này!" Hạ Minh Lam nằm nhoài ra bàn nghiêng mặt hỏi Vương Khiết.
"Em thích người đó nhưng em không bao giờ nghĩ người đó sẽ thích em, người đó cũng chưa từng có biểu hiện gì, đột nhiên người đó hôn em thì em sẽ cảm thấy như thế nào?"
Vương Khiết lúc đầu nghe không hiểu nhưng sau đó lại bắt đầu thấy hứng thú, nhìn biểu hiện day dứt của Hạ Minh Lam Vương Khiết bổng thấy hưng phấn.
"Còn tùy hoàn cảnh nào mới hôn, a! Có phải chị bị người ta hôn không?" Mắt Vương Khiết sáng rực.
"Làm...làm gì có. Chị hỏi thế thôi!" Hạ Minh Lam bị nói trúng tim đen nên cảm thấy xấu hổ.
"Thật không đó!"
"Thật mà!" Hạ Minh Lam cố gắng bào chữa.
Nhưng mà cô vẫn còn thắc mắc, bản thân quan sát thấy Vương Khiết giống người có kinh nghiệm nên muốn hỏi nữa.
"Vậy sao đó thì em sẽ làm thế nào?"
"Hmm..." Vương Khiết cũng suy nghĩ.
Cuối cùng kết luận: "Em sẽ hỏi người đó tại sao hôn em, cảm giác với em là gì. Ừm... còn có nếu em thích người đó thì nên vui mừng mới phải, còn nếu không thích nhưng bị hôn thì em sẽ lập tức đánh cho hắn bầm dập luôn!"
Hạ Minh Lam nhìn Vương Khiết đang giơ nắm đấm làm màu thì toát mồ hôi, có cho cô sức mạnh của siêu anh hùng thì cô cũng không dám đánh Hàn Tâm Kỳ a.
Bản thân ra quyết tâm đợi khi nào gặp Hàn Tâm Kỳ sẽ nói chuyện một lần, Hạ Minh Lam bắt đầu hồi hộp trông ngóng tiếng giày cao gót quen thuộc.
Giải quyết xong đống hồ sơ phòng tài vụ đưa tới mà còn chưa thấy bóng dáng Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Lam sót ruột quay sang Vương Khiết thăm dò.
"Loli sao muộn như vầy mà phó tổng chưa đi làm?"
"Ủa phó tổng đi thành phố X công tác một tuần, chị không biết sao?"
"Đi công tác, chị đâu có thấy ghi trong lịch trình".
"Kể cũng lạ, đáng lẽ tuần sau mới đi nhưng không hiểu sao sáng nay phó tổng gọi tới báo là sẽ đi trong hôm nay, em cũng thắc mắc sao lại đi gấp như vậy, đã vậy còn bỏ chị lại mà đi với quản lý Lê".
"À..." Hạ Minh Lam chỉ hưởng ứng như là đã biết.
"Không phải hôn xong rồi sợ bị chịu trách nhiệm nên bỏ trốn chứ?" Mặt Hạ Minh Lam hơi xụ xuống, mất hết năng lượng không còn hứng thú làm việc, hồn sớm bay tới chín tầng mây.
Ngày thứ nhất Hạ Minh Lam chỉ đơn giản là thấy tâm trạng bực bội, cảm giác như bị người ta ăn xong bỏ trốn, đúng là cần tìm chỗ phát tiết.
Những ngày sau đó cô còn không có hứng thú đi làm, cứ đến công ty là Hạ Minh Lam lại có cảm giác vô vị, thật sự mong muốn bị ai kia ngược đãi còn hơn sự bình yên nhàm chán này.
Hạ Minh Lam rảnh rỗi thì vào phòng Hàn Tâm Kỳ dọn dẹp một chút, bàn Hàn Tâm Kỳ thật sự gọn gàng, hầu như không có gì để dọn. Lúc trước ngày nào cũng gặp nên Hạ Minh Lam không nhận ra, nhưng bây giờ không gặp Hàn Tâm Kỳ, không liên lạc, Hạ Minh Lam cảm thấy vô cùng khổ sở, cô chợt nhận ra cả hai người chẳng có mối liên kết nào