Sau chuyến du lịch Hàn Tâm Kỳ và Hạ Minh Lam chính thức yêu nhau, công việc mỗi ngày đều tiếp xúc Hạ Minh Lam từ con nhím hay xù lông bất giác biến thành con thỏ ngoan ngoãn mỗi ngày đều mang bộ mặt hào hứng e thẹn đi làm.
Hàn Tâm Kỳ trước mặt mọi người vẫn là một thân lạnh lùng nhưng chỉ có Hạ Minh Lam mới biết Hàn Tâm Kỳ có bao nhiêu xấu xa có bao nhiêu lưu manh.
"Thư ký Hạ vào phòng tôi một chút!", nghe điện thoại xong Hạ Minh Lam lại cảm thấy hồi hộp, từ lần đó trở về mỗi khi vào phòng của Hàn Tâm Kỳ thì...
"Hàn tổng cho gọi tôi có gì sao?", trong công việc Hạ Minh Lam vẫn là giữ khoảng cách cùng xưng hô đúng mực.
Hàn Tâm Kỳ thấy Hạ Minh Lam đứng cách xa lại còn mang vẻ không tự nhiên liền nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt.
"Em lại đây!", Hàn Tâm Kỳ xoay ghế sang một bên ý bảo Hạ Minh Lam vòng qua chiếc bàn tới cạnh mình.
Hạ Minh Lam từng bước e dè đi đến gần Hàn Tâm Kỳ, đứng cách Hàn Tâm Kỳ hai bước đột nhiên tay bị Hàn Tâm Kỳ nắm một cỗ đạo lực mạnh mẽ kéo Hạ Minh Lam ngã ngồi trên đùi Hàn Tâm Kỳ, Hàn Tâm Kỳ thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Hạ Minh Lam, Hạ Minh Lam ngồi trên đùi Hàn Tâm Kỳ nên cao hơn Hàn Tâm Kỳ một cái đầu, lúc này ai kia đỏ mặt vội xoay đi hướng khác.
"Lại đỏ mặt, trước kia em hung hăng lắm mà sao bây giờ thành tiểu bạch thỏ rồi a~", Hàn Tâm Kỳ ngước nhìn Hạ Minh Lam chọc ghẹo, gò má ai kia đã sớm đỏ bừng.
Hạ Minh Lam nhướng người định thoát khỏi tư thế thân mật này nhưng Hàn Tâm Kỳ dùng lực ôm chặt lấy Hạ Minh Lam còn thuận thế phà hơi vào cổ ai kia làm ai kia nhột mà rút lại cái cổ trắng xinh, Hạ Minh Lam vừa giận vừa thẹn.
"Muốn bỏ chạy?", Hàn Tâm Kỳ mặt đầy tiếu ý, dù là trước kia hay bây giờ thì trêu chọc Hạ Minh Lam vẫn là thú vui "tao nhã" của nàng a~.
"Tại sao trước kia em không thấy chị lưu manh như vậy, nếu để nhân viên ở đây thấy chắc sẽ cười vào mặt chị", Hạ Minh Lam giận dỗi, hà cớ gì mỗi ngày đều phải đem người ta ra chọc tới khi mặt đỏ tai hồng mới chịu buông tha. Người gì càng ngày càng xấu tính.
"Chị chỉ lưu manh với em thôi. Hay là em muốn chị lưu manh với người khác nữa?", Hàn Tâm Kỳ giả bộ ủy khuất.
"Chị dám sao?", Hạ Minh Lam lườm Hàn Tâm Kỳ.
"Không dám không dám!", Hàn Tâm Kỳ dỗ dành, người kia dạo này chăm làm nũng lắm nha, ai biểu Hạ Minh Lam dù giận dỗi hay thẹn thùng cũng đều đáng yêu như vậy.
"Rốt cuộc gọi em tới để làm gì?", Hạ Minh Lam cuối cùng cũng ngồi yên trên đùi Hàn Tâm Kỳ không nháo nữa.
"Nhớ em nên gọi thôi!", Hàn Tâm Kỳ thãn nhiên trả lời.
"Chị... được rồi thả em ra đi, chân chị không đau à?", Hạ Minh Lam đã dần thích ứng với Hàn Tâm Kỳ lưu manh nên không tốn công cãi lại nữa.
"Nhắc mới thấy, có phải chị nuôi em thành heo rồi không, xem nè bụng sắp bằng trư bát giới rồi", Hàn Tâm Kỳ làm nhéo bụng Hạ Minh Lam chọc ghẹo, mặc dù bụng rất phẳng nhưng mà Hàn Tâm Kỳ cố than vãn.
Con gái ai không quan tâm bề ngoài đâu chứ, đằng này bị người yêu mình chê béo, Hạ Minh Lam là khó chịu trong lòng vùng đứng dậy, lần này Hàn Tâm Kỳ cũng không níu kéo chỉ dựa vào ghế cười.
"Ai biểu chị nấu ăn ngon như vậy hại em lần nào cũng ăn tới quên đường về", Hạ Minh Lam trách móc.
"Còn không phải em định lực kém, còn đi tranh ăn với Tâm Tâm, giờ em béo lại đổ lỗi cho chị", Hàn Tâm Kỳ làm bộ mặt bị tổn thương.
"Được rồi em xin lỗi tại em tại em, chị dẹp cái mặt đó đi em nổi hết da gà đây này", Hạ Minh Lam là không quen từ mặt than lạnh lùng chuyển thành bộ mặt làm nũng tội nghiệp của Hàn Tâm Kỳ nên đành xuống nước.
Hàn Tâm Kỳ chỉ chỉ lên mặt mình khuôn mặt vẫn y như cũ.
*Chụt* Hạ Minh Lam hiểu ý hôn lên má Hàn Tâm Kỳ.
Hàn Tâm Kỳ liền thay đổi sắc mặt trở về bộ dáng lưu manh như cũ. Hạ Minh Lam tức giận nắm lấy má Hàn Tâm Kỳ mà kéo làm khuôn mặt Hàn Tâm Kỳ bị kéo tới biến dạng, thấy Hàn Tâm Kỳ sắp rớt nước mắt Hạ Minh Lam mới hài lòng buông tay.
"Em là đồ độc ác!", Hàn Tâm Kỳ xoa xoa hai má vừa bị hành hung quát Hạ Minh Lam, dạo này Hạ Minh Lam hay dùng chiêu này để trị cô, còn đâu hình tượng nữ vương lạnh lùng nữa, Hạ Minh Lam đáng ghét