Từ ngày gặp lại Thẩm Giai Giai lòng Hàn Tâm Kỳ luôn không yên ổn, thời gian giành cho Hạ Minh Lam cũng giảm dần. Ngay cả chính Hạ Minh Lam cũng cảm thấy quan hệ hai người biến đổi, vì bản thân Hạ Minh Lam tin tưởng Hàn Tâm Kỳ chứ nếu không cô nhất định theo dõi xem Hàn Tâm Kỳ có nuôi tiểu tam ở bên ngoài không. Tự an ủi bản thân rằng do áp lực công việc nên Hàn Tâm Kỳ thật sự không có thời gian. Chẳng hạn một hôm nào đó..
...................
"Tối nay mình đi xem phim nha!"
"Xin lỗi em chị hơi mệt. Hôm khác nhé!"
....................
"Tan làm cùng đi ăn tối được không?"
"Tâm Tâm đang đợi chị.."
..............
"Chị! Em nhớ chị...."
"Em ngủ sớm đi!"
..............
"Chị có yêu em không?"
"Đừng hỏi những câu ngốc nghếch như vậy."
"Em yêu chị.."
"Ừ...ngủ ngoan! "
..................
Gần đây những cuộc đối thoại luôn là như thế, Hạ Minh Lam cả tuần qua tâm trạng ủ rũ không có tinh thần. Dương Di bạn chí cốt thấy thế không khỏi lo lắng, cuối tuần lập tức kéo Hạ Minh Lam đi giải sầu, An Hòa bị Dương Di ném cho cái nhìn ghét bỏ rồi đi mất. Dương Di còn tốt bụng gửi chp An Hòa một tin nhắn "Tất cả nhờ ơn bạn tốt của chị" làm An Hòa dở khóc dở cười, nàng vô tội mà~.
Còn ngày chủ nhật của Hàn Tâm Kỳ, Hàn Tâm Kỳ lại đến chung cư cũ ấy, Thẩm Giai Giai cũng hết cách, mặc dù cố giữ khoảng cách nhưng vẫn không ngăn được Hàn Tâm Kỳ.
"Đây là nhà của mình!", Thẩm Giai Giai gằng giọng hơi tức giận với Hàn Tâm Kỳ.
"Mình biết, nên tất cả những thứ này là mua cho mẹ con cậu!", Hàn Tâm Kỳ ngồi trên sofa mới mua hai chân bắt chéo hài lòng nhìn đồ đạc vừa mua cho Thẩm Giai Giai, bây giờ nơi này mới thật sự giống nhà ở.
"Cậu không cần tốn công sức tới đây..." Thẩm Giai Giai hết cách chỉ biết thở dài.
"Chúng ta là bạn, mình muốn cậu sống ổn hơn một chút thôi, cậu đâu chỉ sống một mình, còn Băng Tinh nữa mà", Hàn Tâm Kỳ cười nhẹ nhìn Thẩm Giai Giai.
"Cậu không cần tốt với mình như vậy. Trước kia.."
"Trước kia mình không còn nhớ gì cả. Chỉ nhớ cậu là bạn cấp 3 của mình", Hàn Tâm Kỳ cắt ngang.
Thẩm Giai Giai thở ra một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Hàn Tâm Kỳ.
"Cậu gần đây tan làm liền chạy tới đây sắp xếp mọi thứ, mình biết công việc của mình cũng là do cậu phía sau giúp đỡ. Còn nữa học bổng học phí đi học lớp 1 của Băng Tinh cũng là cậu cấp đúng không?"
"Mình không làm gì cả. Tiện tay mua ít đồ thôi"
"Cậu thấy có lỗi vì hận mình suốt tám năm qua đúng không? Cậu dằn vặt gì tớ sống không tốt đúng không?"
"Tớ..."
"Tớ rất cảm ơn cậu vì còn coi mình là bạn. Nhưng mà thời gian qua rồi chúng ta xem như không ai nợ ai. Bình thản sống thôi đừng nghĩ gì nữa có được không? Ngay cả tớ cũng thấy rất nặng nề"
Hàn Tâm Kỳ trầm tư không nói. Chỉ nhìn vô định về một phía.
"Thôi bỏ đi. Cuối tuần cậu nên ở cùng người yêu chứ chạy đến đây làm gì?", Thẩm Giai Giai cười ôn hòa nhìn Hàn Tâm Kỳ.
"Mình không nói cho cô ấy biết. Sợ cô ấy suy nghĩ...", Hàn Tâm Kỳ biết Thẩm Giai Giai hiểu rất rõ mình.
"Cậu vẫn như ngày xưa, vô tâm!"
"Mình vô tâm?", Hàn Tâm Kỳ cũng khó hiểu nhìn Giai Giai, sao ai cũng nói thế.
"Cậu cả tuần nay đều ở chỗ mình. Bạn gái cậu vứt đâu. Chắc người ta còn nghĩ cậu có tiểu tam. Hơn nữa cậu nên nòi cho em ấy biết. Phụ nữ ghét nhất là lừa dối và lạnh nhạt"
Hàn Tâm Kỳ lúc này mới thực sự để ý, cả tuần qua luôn phớt lờ Hạ Minh Lam, gương mặt vui vẻ thường ngày của Hạ Minh Lam dạo này cũng ít thấy. Thật sự là như vậy sao? Lòng Hàn Tâm Kỳ bắt đầu dâng lên cảm giác có lỗi. Lúc này điện thoại chợt vang.
"Alo!"
"Quán Bar Chíp Chíp mau tới đón vợ cậu về", An Hòa nói xong liền cúp máy.
Hàn Tâm Kỳ nhíu mày vội vã đi tới nơi An Hòa nói, một cảnh tượng thật kinh hoàng. An Hỏa ngồi đó ôm Dương Di gục mặt vào ngực say bí tỉ còn Hạ Minh Lam thì đang ra sức kéo má của An Hòa miệng lẩm bẩm "Thả Di ra muốn uống với Di thả Di raaaaaa".
Hàn Tâm Kỳ *quạ đen bay ngang ba chấm"
An Hòa bị nhéo tới mặt biến dạng mắt rưng rưng nhìn Hàn Tâm Kỳ cầu cứu "Mau kéo bảo bối của cậu ra mau, huhu đáng sợ quá, má của mình, nhan sắc của mình, huhu"
Hàn Tâm Kỳ tới kéo Hạ Minh Lam ra, Hạ Minh Lam say nên không nhận thức, vùi mặt vào cổ Hàn Tâm Kỳ ngửi ngửi.
"Aaaa. Mùi của.... ừm... mùi của đồ đáng ghét!" Hạ Minh Lam mắt nhắm mắt mở chỉ tay vào mặt Hàn Tâm Kỳ lầm bầm.
"Hửm? Đồ đáng ghét!", Hàn Tâm Kỳ thật sự không biết từ khi nào bản thân lại trở thành đồ đáng ghét.
"Phải rồi. Đồ đáng ghét! Đồ xấu xa! Đồ... cái đồ... ưm.. thôi mặc kệ", Hạ Minh Lam quay sang định uống nữa nhưng bị Hàn Tâm Kỳ giật mất ly rượu.
An Hòa ôm Dương Di rời khỏi trước khi đi còn thầm nghĩ "Đúng là Di của mình hiền lành hơn, Di lại say nữa rồi, phấn khích quá"
Hàn Tâm Kỳ cũng chật vật đỡ Hạ Minh Lam ra xe. Khó khăn lắm mới đưa Hạ Minh