Cầm tài liệu đứng trước phòng tổng tài Hạ Minh Lam có chút hồi hộp. Không hiểu tại sao lại có cảm giác căng thẳng như vậy nữa.
Nàng vươn tay gõ cửa một cách cẩn thận, còn hít thở thật sâu để chuẩn bị tâm lí.
"Mời vào!" Nghe giọng nói êm tai Hạ Minh Lam hít một hơi đẩy cửa đi vào.
Bước vào văn phòng vẫn là mùi trà xanh thơm mát đó xông vào mũi. Không biết đây là mùi nước hoa hay mùi tự nhiên của Hàn Tâm Kỳ nhưng mùi hương này làm người ta say mê. Nó sớm khắc sâu vào trong trí nhớ của Hạ Minh Lam...
Thấy Hàn Tâm Kỳ vẫn chăm chú làm việc. Hạ Minh Lam có chút e dè, tay cầm tài liệu có chút mất tự nhiên mấp máy môi:
"Hàn... Hàn tổng! Báo cáo tôi làm xong rồi!"
"Được rồi để đó đi!" Vẫn không nhìn lấy Hạ Minh Lam một cái, Hàn Tâm Kỳ hờ hững đáp lời.
"Tôi...đi pha cà phê cho cô" nói rồi Hạ Minh Lam lập tức xoay người đi thẳng một mạch tới phòng nghỉ để pha cà phê.
Lúc này Hàn Tâm Kỳ mới ngẩn đầu, nhìn thân ảnh xinh đẹp có chút khẩn trương kia gấp rút đi ra có chút ngạc nhiên. Tưởng chừng tiểu quỷ sẽ khó chịu bực bội chống đối. Không ngờ lại ngoan ngoãn như vậy. Cầm lấy tập báo cáo Hạ Minh Lam làm, Hàn Tâm Kỳ tỉ mỉ xem từng trang, quả thật đối với công việc Hạ Minh Lam làm rất tốt, báo cáo quả thật không tồi. Đúng là nàng ta rất có tài.
Thật là báo cáo này đã xem thư ký trước đó làm rồi nhưng đối với bản báo cáo này của Hạ Minh Lam thật sự chi tiết và tỉ mỉ hơn nhiều. Quả thật người này có tâm. Chợt nhớ về người họ Hạ kia Hàn Tâm Kỳ có hơi mơ màng. Thật sự nàng thích con gái nhưng trước nay tiếp xúc với nhiều loại con gái, mỹ nữ công sở có, người mẫu có, tổng tài có, không ít người có ý tiếp cận nhưng nàng chưa bao dờ động tâm thậm chí khinh bỉ vì nhớ tới mối tình đầy lợi dụng kia của mình. Nhưng đối với Hạ Minh Lam ngay từ lần gặp gỡ dở khóc dở cười trên xe bus nàng có chút run động không hiểu lý do. Chả nhẽ là "yêu em từ cái nhìn đầu tiên" trong truyền thuyết ư?. Lần đó Hàn Tâm Kỳ không để trong lòng nhưng nào ngờ người đó lại làm cùng công ty ngày ngày xuất hiện trước mặt cô.
Thoáng 10 phút trôi qua có tiếng gõ cửa. Không đợi bên trong trả lời người nọ trực tiếp mở cửa đi vào.
"Hàn tổng. Cà phê của cô. Xem này tôi vì cô đặc biệt học cách pha hết nữa ngày đấy nhé"
Buông xuống tập văn kiện Hàn Tâm Kỳ lấy tay xoa xoa ấn đường chậm rãi ngẫng đầu, phát hiện người trước mắt tươi cười nhìn nàng còn cầm trên tay cốc cà phê nóng hổi. Đây là lần đầu tiên hai người không cãi nhau "ngay từ cái nhìn đầu tiên".
"Cô chắc cái này uống được" định ghẹo cho tiểu quỷ nhỏ nổi nóng nhưng Hàn Tâm Kỳ hơi ngạc nhiên. Hạ Minh Lam không hề nổi dận ngược lại còn khá kiên nhẫn.
"Không sao đâu Hàn tổng. Tôi học cách pha đàng hoàng rồi. Chuẩn quốc tế luôn" Hạ Minh Lam nói chuyện thoải mái với Hàn Tâm Kỳ. Thật ra hai người cũng không có gì gọi là thù oán hơn nữa còn làm việc lâu dài nên cứ thoải mái cải thiện quan hệ đi. Dù sao cũng ở gần nhau dài dài.
Người kia nhấp một ngụm cà phê. Không ngon như quảng cáo nhưng mà cũng tạm chấp nhận được, tiểu quỷ có tâm như vậy sao nỡ chê. Cà phê chưa nuốt khỏi miệng tình cờ hình ảnh bàn tay bị phỏng đỏ của Hạ Minh Lam đập vào mắt Hàn Tâm Kỳ, trong lòng có chút xót xa. Sao lại như thế? Sao lại có cảm giác đau lòng?
"Bị thương?" Hàn Tâm Kỳ nhìn chằm chằm vết bỏng mặt hơi biến sắc hỏi.
Ngạc nhiên nha. Hàn tổng à là tôi bị thương nha. Là tại pha cà