Ngoại truyện này chị Đỗ Tân có share, hình như fan tặng chị ấy nên mình edit luôn:3
======
Ngoại truyệnt: Lưới đánh cá
Tác giả: Phương Cửu Hòa
Bị ba mẹ phát hiện yêu sớm, tôi có nên chia tay không?
Kể một câu chuyện xưa, mong rằng có thể giúp ích được cho chủ post.
Nếu không có tác dụng gì thì cứ xem như đang nghe mấy lời lải nhải thôi cũng được.
Có lẽ cũng không gọi là yêu sớm đâu. Nếu tôi có thể hạ thấp nguyện vọng như bao người khác thì lúc ấy tôi đã vào đại học rồi.
May mà yêu cầu của tôi lại khá cao.
Hôm đầu tiên chính là ngày khai giảng, tôi đi theo phía sau giáo viên chủ nhiệm.
Đột nhiên, cô dừng lại gõ vào cánh cửa sổ thủy tinh khi đi qua lớp học của chúng tôi.
Cô cho rằng cô đang gõ cửa sổ, lúc ấy tôi cũng nghĩ như thế.
Nhưng sự thật chứng minh rằng, thực ra cô đang gõ vào cánh cổng mối tình đầu của tôi.
Ha, đương nhiên rồi. Tôi không yêu sớm với giáo viên chủ nhiệm đâu.
Nhưng tôi với con trai của giáo viên chủ nhiệm yêu sớm.
Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy trông em khá là đáng yêu. Cô bảo em ấy trong giờ tự học buổi sáng không được ăn vặt, em ấy lại còn thất thần nữa cơ. Em ấy nhìn tôi, cô cũng phát hiện ra em ấy đang nhìn tôi.
Cô hỏi: “Nhìn cái gì? Trên mặt người ta có trọng điểm kỳ thi à?”
Rất nhiều năm sau này, tôi và em ấy trò chuyện với nhau. Em ấy liền cười hì hì bảo: “Trên mặt của anh không có trọng điểm, trọng điểm của anh là em cơ.”
Em ấy đập tay một cái sau đó viết con số một trăm.
Tôi hỏi: “Vậy em cho anh bao nhiêu điểm?”
Em ấy cố tình quấy rối.
“Trừ điểm về dáng vẻ nè, quá điển trai nên không có cảm giác an toàn. Vì rất tài giỏi nên trừ điểm nè. Có khá nhiều người theo đuổi nên trừ điểm luôn. Tổng điểm cuối cùng mà quý ngài đây đạt được là không điểm.”
Nghe em ấy nói thế khiến tôi bật cười.
Em ấy vừa ăn táo vừa ngồi trên sofa nhà tôi đung đưa chân.
Em ấy có thói quen ăn táo. Lần đầu gặp, tôi đã thấy em ấy có rồi.
Lúc giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng nhấn mạnh về việc tác phong và kỷ luật, còn nhắc nhở trong giờ tự học buổi sáng không được ăn vặt này nọ thì em ấy ở dưới chỉ gật gù, sau đó vẫn ăn không nghe lời gì cả.
Tôi ngồi ở phía sau em ấy, tiện tay vẽ một tấm hình người nho nhỏ kẹp vào trong sách.
Nhưng mà bị bạn của em ấy đụng trúng nên sách giáo khoa rơi xuống.
Hình người nho nhỏ bị em ấy phát hiện ra.
Sau này em ấy hay dùng một hộp sữa bò đổi lấy hình người nho nhỏ của tôi.
Thật ra hình người chỉ là phụ thôi, vì tôi thường cho em ấy một trái táo nữa.
Khi đó có một bộ phim điện ảnh cực kỳ nổi tiếng tên là “Cô gái năm ấy chúng ta theo đuổi”. Giáo viên môn tiếng Anh mượn tên bộ phim làm ví dụ, cô viết lên bảng đen dòng chữ: You are the apple of my eyes. (Người là tình yêu đích thật của tôi).
Em ấy liền quay đầu lại, trên tay còn mang theo một tờ giấy.
Trên tờ giấy là hình trái táo bị gặm mất một miếng.
Đó là bức tranh tôi hay vẽ cho em ấy.
Tôi học hội họa, thường ngồi trong phòng tranh luyện vẽ. Bình thường đến giờ nghỉ giữa giờ, em ấy luôn ôm một đống đồ ăn vặt nhét vào lòng tôi, còn chưa nói được mấy câu đã chạy đi học tiếp.
Đôi lúc em ấy cũng sẽ oán trách.
“Nghệ thuật gia, anh trực tiếp dọn đến phòng học rồi vẽ tranh luôn đi. Em mệt mỏi quá rồi.”
Sau đó em ấy sẽ phản đối ý định này.
“Không được, không được! Nếu anh dọn đến thì chắc chắn em sẽ phân tâm không học hành gì được.”
Em ấy cầm lấy cọ vẽ chỉ vào tôi rồi bảo: “Không cho anh đến! Nếu thi không tốt là tại anh cả đấy!”
Em ấy hiểu chuyện như thế, tôi chỉ có thể cảm kích.
Tôi trả lời: “Ừm, vậy em học tập cho thật tốt.”
Em ấy liền gào lên.
“Bình thường cũng không thấy anh nghe lời như thế. Nói ngay! Anh có người khác rồi phải không?”
Rồi sau đó lại tự biên tự diễn một hồi, giả vờ như chuyện đó có thật vậy.
Em ấy gật gù như thật, liếc nhìn quan sát tôi rồi sau đó lại cho tôi một kết luận: Nghệ thuật là kẻ thứ ba xen vào mối tình của chúng ta.
Tôi dở khóc dở cười giơ tay đầu hàng.
Không nghĩ tới một câu này lại thành sự thật.
Sau này xảy ra một chuyện khiến tôi phải ra nước ngoài học tập.