Trừ bỏ Linh Nhi!
Linh Nhi, là bóng ma đuổi không đi, có lẽ từ đây trở đi sẽ luôn luôn xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Mộ Thiển Thiển chống vào cửa, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất vì chấn động quá độ.
Gió thổi từng đợt, đưa đến từng luồng khí mát lạnh, lại không thổi được những phiền muộn trong lòng.
"Thực xin lỗi, ta......" Nàng không biết có nên nói cho hắn rằng nàng không phải Mộ Thiển Thiển, không phải là kẻ hại chết Linh nhi hay không? Hay là cứ mặc kệ, mọi người xem như đó là một giấc mộng, từ đây về sau không nhắc lại nữa?
Với nàng mà nói, hiện giờ tất cả xác thực giống như một giấc mộng vậy.
Nàng dựa lưng vào ván cửa, nhìn Hách Liên Tử Câm, đối xử ôn nhu với nàng như vậy, chẳng lẽ là vì báo thù cho Linh Nhi?
Hách Liên Tử Câm vừa vươn tay, nàng liền lui nửa bước, thân thể bị mất chỗ đỡ, nháy mắt té ngửa ra sau.
Bàn tay muốn vuốt tóc cho nàng chuyển thành đỡ lấy eo nàng, kéo lên.
"Không phải ta! Ta không có hạ lệnh, đừng giết ta!" Mộ Thiển Thiển theo bản năng duỗi tay che trước mặt mình, hoảng loạn thét chói tai.
Nàng không biếtgiải thích này tất cả như thế nào, nhưng, nàng thật sự không có ý hại người khác, nàng vừa tỉnh lại, nữ nhân tên Linh Nhi kia cũng đã bị mấy cái tráng hán luân gian*, nàng cũng chưa kịp biết đã xảy ra chuyện gì thì Linh Nhi đã bị bọn họ luân gian đến chết.
*luân gian: thay phiên hấp diêm.
Thật sự không liên quan gì đến nàng, nàng thật sự không biết gì cả, thật sự......
"Ta không muốn giết ngươi." Thấy nàng bị dọa đến run rẩy cả người, Hách Liên Tử Câm bất đắc dĩ thở dài, ôm nàng trở về phòng.
Cho đến khi thân thể được nhẹ nhàng bế lên giường lớn, Thiển Thiển mới cuống quít bò đến góc giường, cặp mắt nhìn hắn chằm chằm, tràn ngập sợ hãi và phòng bị.
Thật sự không thể trách nàng quá hoảng loạn, chỉ một ngày một đêm này nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, đến giờ vẫn còn thần hồn nát thần tính, lo sợ bất an.
"Linh Nhi có kết cục này chỉ có thể trách
nàng không biết an phận thủ thường, muốn thân cận Đông Lăng Mặc, Đông Lăng Mặc là người của ngươi, ngươi có xử tử Linh Nhi cũng sẽ không có ai trách ngươi." Hắn ngồi xuống cạnh mép giường, nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa: "Lại đây."
"Không......" Nàng dùng sức lắc đầu, cho dù lúc này hắn có vẻ vô hại, nhưng, nàng vẫn sợ hắn như cũ. Bất quá...... "Là Linh Nhi chủ động muốn làm thân với Đông Lăng Mặc sao?"
Nàng nhớ rõ tên nam nhân cuồng ngạo kia nhìn Linh Nhi chết ở trước mặt hắn, tựa hồ một chút cũng không thèm quan tâm, nhưng nàng đoán không ra tâm tư của hắn, hắn tà mị, lãnh khốc, thậm chí khát máu, nàng hoàn toàn nhìn không thấu hắn.
Hách Liên Tử Câm không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhìn khuôn mặt nhỉ nhắn, âm tình bất định của nàng, hắn ôn nhu nói: "Lại đây, để ta bắt mạch cho ngươi."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Đón nhận ánh mắt coi như nhu hòa của hắn, Mộ Thiển Thiển cắn cắn môi, bỗng nhiên trầm giọng hỏi: "Ngươi nếu muốn báo thù cho Linh Nhi báo thù thì làm luôn đi, đừng có nhây!"
Nàng chịu không nổi! Thân thể nàng tối hôm qua bị Đông Lăng Mặc tra tấn đến mức thê thảm không nỡ nhìn, vừa rồi lại bởi vì mê tình hương mà cùng hắn...... Cùng hắn điên cuồng làm tình, hiện tại lại chuẩn bị bị hắn tra tấn tinh thần......
Nếu là muốn tìm nàng tính sổ không bằng nhanh chóng chém nàng luôn, chứ nhây hoài như vậy, nàng sẽ điên mất!
Đương nhiên, nếu chỉ cần chửi nàng một trận thôi thì càng tốt, chứ chém thì đau lắm...