Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Hết kẻ này đến kẻ khác


trước sau

Đông Lăng Mặc dựa cạnh bàn, không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, sâu thẳm trong đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm kia là những tia phức tạp mà nàng không thể hiểu được, tràn ngập khinh thường cùng lạnh băng, tà mị cùng đạm mạc, làm cả người nhìn qua thật quỷ dị và lạnh lẽo.

Sau khi thét chói tai một tiếng, Mộ Thiển Thiển dùng sức đẩy tên nam nhân vẫn đang cúi đầu gặm cắn nhũ hoa của nàng, không nghĩ tới, vậy mà có thể đẩy Hách Liên Tử Câm ra một cách dễ dàng.

Nàng cuống quít lùi đến cạnh giường, cầm lấy chăn mỏng đắp lên người, cả người vẫn còn run lẩy bẩy.

Lại nhìn đến Hách Liên Tử Câm, quần áo của hắn vẫn còn chỉnh tề giống khi nãy, không có chút rối loạn nào, khi nãy ôm nàng mãnh liệt chỉ như một giấc mộng phong hoa tuyết nguyệt, đối với hắn chẳng hề thực sự tồn tại.

Thì ra, chỉ có chính nàng trầm luân mà thôi.

Không đợi cho nàng nghĩ nhiều, Đông Lăng Mặc dựa ở cạnh bàn lạnh lùng mở miệng nói: “Tư vị không tồi? So với kỹ nữ thì thế nào?”

Hách Liên Tử Câm chéo chân ngồi ở mép giường, ngoái đầu lại nhìn hắn: “Chưa từng đến thanh lâu, không thể so sánh được.”

Mộ Thiển Thiển co cả người vào chăn, nghe những lời sỉ nhục của bọn họ, trong lòng không có quá nhiều tuyệt vọng hay oán hận, chỉ có sợ hãi cùng cực.

Đông Lăng Mặc khinh thường nàng, nàng đã quen rồi, nhưng tại sao sau khi đương Đông Lăng Mặc xuất hiện, ngay cả Hách Liên Tử Câm cũng biến thành như vậy?

Vừa rồi, chẳng lẽ hắn biết Đông Lăng Mặc đang đến, nên mới cố tình thân thiết với nàng? Vậy nàng…… tính ra là cái gì với hắn?

Trong giọng nói của Đông Lăng Mặc là chê cười và lạnh lẽo, hàn khí tràn đầy, giờ khắc này trong đầu nàng chỉ có một ý tưởng: Hắn sẽ giết nàng, hắn nhất định sẽ giết chết nàng!

Nàng không biết
chính mình vì sao mình sẽ nghĩ như vậy, nhưng, chính là chắc chắn như vậy, giờ này khắc này, nàng có tính là hồng hạnh xuất tường* hay không? Hắn dù sao cũng là người nam nhân đầu tiên của mình ……

(*) Hồng hạnh xuất tường: Ý chỉ việc ngoại tình

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Hách Liên Tử Câm phiêu nhiên rời đi, thay vào đó chính là thân hình cao lớn của Đông Lăng Mặc.

Hắn đứng ở mép giường, nháy mắt chắn đi tất cả ánh sáng chiếu lên người nàng, toàn thân hắn đứng ngược sáng và tản ra khí lạnh mãnh liệt, làm người khác như rơi xuống hầm băng, máu toàn thân như đóng băng trong nháy mắt.

Kẻ này đi, lại có kẻ khác đến, đây là đang đóng phim Mỹ hay gì?

Mộ Thiển Thiển chớp chớp mắt, tâm tư rối loạn, bỗng nhiên nàng đem chăn vây quanh người như khăn tắm, trước khi hắn mở miệng, dịu ngoan bò đến mép giường nửa quỳ ở trước mặt hắn, không biết liêm sỉ mà vươn tay vòng quanh cái cổ cứng đờ của hắn: “Ta sai rồi, thực xin lỗi, đừng giận mà.”

So với liêm sỉ, thì tánh mạng quý giá hơn nhiều, ở trước mặt nam nhân này, cốt khí là không đáng giá tiền nhất, nàng thật sự rất sợ, hắn…… Biết nàng đã “làm” cùng Hách Liên Tử Câm, có khi nào hắn bóp chết nào trong lúc tức giận luôn không?

(Editor: Có ai biết wattpad bị sao ko ???? Laptop tui ko thể vào wattpad đc dù mạng chạy tất cả thứ khác ok, làm qua giờ phải mò cách đăng truyện bằng laptop, ko đc nên nay phải đăng bằng đt luôn????????)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện