Ngửi hơi thở độc đáo trên người Đông Lăng Mặc, hương vị nhè nhẹ thấm vào chóp mũi, làm Mộ Thiển Thiển có cảm giác an tâm.
Không biết vì sao chính mình sẽ thấy an tâm trong lồng ngực hắn, nàng chỉ biết rằng trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Mí mắt nặng đến gần như không mở ra được, không biết đã bao lâu, nàng cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại mắt.
Rất mệt, rất buồn ngủ, muốn ngủ quá......
Có lẽ ngủ một giấc, khi thức dây nàng sẽ tỉnh lại trên giường mình, cách giường không xa đó là chiếc notebook đã dùng được hơn hai năm, đợi nàng tỉnh dậy sẽ đi đến trước bàn, gõ một hàng chữ rằng:
Nữ chính chết, hết truyện.
Nhưng nữ chính làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Mà nàng, vì sao bắt đầu không hề chán ghét Thất công chúa nhân thần cộng phẫn* kia nữa rồi?
(*) Nhân thần cộng phẫn: Người và thần đều tức giận. Ý nói Thất công chúa ác đến mức người hay thần đều ghét.
Cả người được bế lên giường, thiếu cái ôm làm người ta say mê kia, người nằm trên giường bắt đầu cảm thấy bất an.
Nàng dụi đôi mắt còn lờ mờ, hai hàng lông mi run lên như vẩy nước, trông rất đẹp mắt.
Cuối cùng, Mộ Thiển Thiển mở mí mắt ra.
Cặp mắt nàng nhìn thấy trước khi ngủ tràn vào trí nhớ, nàng lại dụi mắt lần nữa, không chắc rằng có phải mình đã hoa mắt nhìn lầm rồi hay không.
"Tỉnh rồi sao?" Hắn cúi đầu nhìn nàng, trên cao nhìn xuống, như vương giả nhìn xuống vạn vật trên đất, đôi mắt không có tí ti gợn sóng nào, lại làm người khác vô thức nổi lên sợ hãi.
"Mặc...... Đông Lăng Mặc." Lần này nàng không kêu sai tên lần nữa, theo ánh mắt âm u che giấu mấy tia sâm hàn của hắn, nàng mà kêu sai nữa, chắc chắn sẽ gặp màn trả thù tàn nhẫn trước nay chưa từng có.
Thực tế thì, nàng cảm thấy hiện tại chính mình cũng đã đắc tội hắn. tuỳ ánh mắt hắn cũng có thể xem là hiền hoà, nhưng nàng biết nàng đã chọc giận hắn rồi.
Nàng cùng Hách Liên Tử Câm lên giường "làm", hắn nhất định muốn giết chết nàng......
Thân
thể vì sợ hãi bất an mà rụt rụt lại, nàng bỗng dưng tỉnh táo lại, theo bản năng lui về phía sau, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn nói: "Ta...... Ta không biết vì sao cùng hắn...... Ta...... Ta không phải cố ý, thực xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý, ta......"
Nàng không có cách nào giải thích chuyện của mình cùng Hách Liên Tử Câm, dù nói thế nào cũng có vẻ vừa vô lý vừa không thuyết phục.
Nhưng mà, tại sao nàng phải giải thích cho hắn nghe? Giải thích với một tên cưỡng gian chính mình, có vẻ chẳng có tác dụng gì?
Đông Lăng mặc rũ mắt nhìn nàng, môi mỏng mím chặt.
Rõ ràng cảm thấy chính mình có thể bơ đi tên tội phạm cưỡng gian này, nhưng hắn không nói một câu nào, làm nàng cảm thấy rất sợ hãi.
Nàng không muốn chết......
Tay nhỏ cẩn thận vươn ra, nắm lấy tay áo của hắn: "Đừng giận mà......"
"Hắn cũng là phu quân của công chúa, dù ngươi cùng hắn "làm" trước mặt ta, ta cũng không tức giận." Hắn giật giật môi, nói ra một câu làm nàng không thể tin nổi.
Lời nói thì ôn hòa, nhưng trong mắt hắn thì lạnh lẽo kinh hồn, nếu không sợ chết, thì nàng nói thử một câu đồng ý đi.
Gì mà không tức giận? Rõ ràng là tức đến thiếu điều muốn bóp chết nàng ngay tại chỗ mà, chẳng lẽ loại động vật mang tên nam nhân này, cũng có tính khẩu thị tâm phi* sao?
(*): Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng nói một nẻo.
(
Editor: Càng nhiều bình chọn, cmt và lượt xem thì thả chương càng nhanh nha m.n ơi T.T Nhìn lượt xem không nhiều lắm cảm thấy buồn 1 chút T.T)