Cùng là một ngày Lễ Tình Nhân, có người trôi qua vui vẻ, ở trong mở đạt được nụ hôn ngọt ngào, có người lại đau khổ tới mức muốn gặp mặt người kia một lần thôi cũng khó.
"Tôi đang ở dưới lầu chỗ cô làm việc rồi, nếu như hôm nay, cô lại khiến tôi không gặp được cô thì hai chúng ta bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ không còn chút quan hệ nào nữa!"
Hồ Phỉ Phi tức tới mức cả người run rẩy, gửi tin nhắn này đi, thực ra nàng cũng rất muốn nói cho bản thân mình rằng không cần phải tức giận, lúc trước không phải nàng còn nói với Lâm Tiêu Tiêu rằng nàng chỉ đang chơi đùa thôi sao? Bây giờ nàng cũng không thể chơi không nổi được.
Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Tổng giám đốc Hồ nàng đây luôn muốn kiểu phụ nữ nào mà không có đâu chứ? Đến nỗi này sao?
Lúc Từ Linh thu được tin tức này thì trong lòng cảm thấy phức tạp hỗn loạn, cô nhẹ nhàng thở dài.
Cô hiểu rất rõ Hồ Phỉ Phi, biết nàng là một người kiêu ngạo như thế nào, lúc này đây, sợ là đã thật sự khiến lòng tự trọng của nàng bị tổn thương rồi.
Sư phụ của cô - Phùng Yến đang xem văn kiện ở trong tay, nâng nâng mắt: "Đi đi."
miệng của Từ Linh hơi giật giật, Phùng Yến thản nhiên nói: "Không phải sư phụ muốn chia rẽ hai đứa, chỉ là hy vọng con nghĩ kỹ lại, con đường này cũng không dễ đi."
Từ Linh cắn cắn môi, cô hít sâu một hơi, để điện thoại đặt ở một bên.
Không thể......!Không thể lại một lần rồi lại một lần quấn lấy nhau như vậy nữa, hai người bọn họ là người của hai thế giới riêng, vốn không nên ở bên nhau, là do cô một lần rồi lại một lần mềm lòng cho nên không đẩy ra, vì vậy mới có thể lún sâu vào vũng bùn, kịp thời ngăn chặn tổn thất, đây là đạo lý mà từ trước cho tới nay Từ Linh thờ phụng nhất, cũng là chuẩn tắc vàng đã che chở cô bình an đi qua nhiều năm như vậy.
Hồ Phỉ Phi đợi mười phút, không có một câu trả lời nào, ngay cả chút bóng người cũng không nhìn thấy, nàng nheo nheo mắt, tức giận tới mức run lên, lại một lần nữa gửi tin nhắn qua đó.
—— Có phải cô muốn để tôi thử xem chính bản thân tôi có thể hèn hạ tới mức nào không hả?
Sau khi gửi tin nhắn này qua.
Cuối cùng Từ Linh vẫn không nhịn xuống được, cô nheo mắt đứng lên, âm thanh trầm thấp: "Sư phụ ——"
Phùng Yến không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, mắt thấy Từ Linh chạy đi ra ngoài, bà nhẹ nhàng thở dài.
Lúc Từ Linh vội vội vàng vàng chạy đến dưới lầu thì Hồ Phỉ Phi đang ngồi ở trong xe lau nước mắt, nàng dựa vào trên tay lái, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Từ Linh đứng ở xa nhìn theo, ánh mắt ngơ ngẩn.
Cô thực sự muốn thế sao?
Vì sao trái tim sẽ đau như vậy chứ?
Chuyện tình cảm với Hồ Phỉ Phi, từ đầu đến cuối, cô đều nói cho chính bản thân mình rằng đây chỉ là một trò chơi mà thôi.
Nhưng......!Mắt thấy trò chơi sắp kết thúc thì cô lại không buông tay được.
Bởi vì đến chỗ làm việc của bộ trưởng Từ cho nên tổng giám đốc Hồ cố ý đổi một chiếc xe có vẻ đơn giản, cửa xe bị kéo ra, lúc hương thơm trên người Từ Linh bay vào thì nước mắt của Hồ Phỉ Phi càng chảy nhiều hơn, "Cô thực sự muốn vứt bỏ tôi hả?"
Từ Linh yên lặng ngồi vào trong xe, cô nhìn nhìn Hồ Phỉ Phi, cưỡng ép chính mình không cảm thấy đau lòng vì nàng, nhìn lên phía trước, "Còn không có bắt đầu thì nói gì đến vứt bỏ?"
Hồ Phỉ Phi sửng sốt, nàng ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực nhìn Từ Linh, dường như không thể tưởng tượng được: "Không......!Không có bắt đầu?"
Cô......!Vậy lúc trước, chuyện của hai người bọn họ là gì chứ?
Tuy rằng không có đi đến một bước cuối cùng kia, nhưng phía trước là ai nằm ở trong lồng ngực nàng mỉm cười? Là ai uống say ôm nàng khóc lóc, là ai nâng cằm nàng nói thật dễ thương?
Nhữn g chuyện này không tính là gì hết sao?
Hồ Phỉ Phi muốn cười, nhưng khi cười thì lại có nước mắt chảy xuống dưới, "Ha." Nàng nhìn Từ Linh, oán hận: "Đây là phản ứng xem xét thời thế của bộ trưởng Từ hả? Cuối cùng cũng biết con hát như tôi đây không xứng với ngài?"
Từ Linh nhíu mày, "Cô cứ phải nói như vậy hả?"
"Nếu không thì sao?" Hồ Phỉ Phi không chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Linh, "Tôi muốn nói gì? Tôi muốn nói bộ trưởng Từ, cầu xin cô đừng rời khỏi tôi? Tôi động tâm? Tôi yêu cô?"
đầu quả tim của Từ Linh khẽ run lên, cảm giác đau buồn truyền đi khắp toàn thân.
Hồ Phỉ Phi nhìn cô, nhìn thấy bản thân nói nhiều lời xuất phát từ nội tâm như vậy mà Từ Linh vẫn còn có thể bình tĩnh như thế, trong lòng nàng dâng lên một ngọn lửa nóng, nàng duỗi tay ra bắt lấy cánh tay của Từ Linh, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, lập tức hôn lên đó.
Một nụ hôn mang theo hương vị chua xót của nước mắt.
Ai cũng không nghĩ tới, nụ hôn đầu tiên của hai người bọn họ sẽ ra đời ở dưới tình huống như thế.
Thực ra lúc trước có rất nhiều lần Hồ Phỉ Phi đều có thể xuống tay, nhưng nàng vẫn lựa chọn kiềm chế lại, không nghĩ phá hoại loại cảm giác này.
Bộ trưởng Từ mặc dù ngồi ở nơi địa vị cao, nhưng ở trong thế giới cảm tình, cô giống như một tờ giấy trắng, đơn thuần tới mức khiến người khác nhịn không được mà phải che chở.
Cùng cô ở bên nhau, lúc vừa mới bắt thái độ của Hồ Phỉ Phi đúng là không hợp, thật sự cũng có ý tưởng cứ ở bên nhau hưởng thụ mà thôi, nhưng mà khi đã đến gần cô thì cảm giác như mối tình đầu kia lại làm trái tim của Hồ Phỉ Phi đập thình thịch, nàng biết lòng của chính mình đang dần dần trầm luân, nhưng mà nàng đã không thể khống chế được nữa.
Từ Linh dùng tay đẩy Hồ Phỉ Phi, nhưng cho dù cô có đẩy như thế nào đi nữa thì cũng đẩy không ra, dựa theo tính cách của cô, ai dám làm như vậy đối với cô thì cô khẳng định sẽ tức tới mức tai phồng lên, mà mà nếu đấy là Hồ Phỉ Phi thì......!Cuối cùng cô vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Chuyện này vốn nên là chuyện ngọt ngào nhất thế gian này, nhưng mà bây giờ, ở dưới sự nhuộm dẫm của nước mắt, trái tim của cả hai đã đau đớn như sắp chết.
Hồ Phỉ Phi buông lỏng Từ Linh ra, thân thể của nàng nghiêng về phía sau, lau khô nước mắt, gằn từng chữ một: "Như thế này thì có thể xem như đã bắt đầu rồi đấy, bộ trưởng Từ, bây giờ chúng ta ——" nàng vốn định nói ra một cách khắc nghiệt, nhưng mà trái tim giống như đang bị kim châm đâm vào vậy, đau đớn khó nhịn, "Tôi đồng ý với cô, chúng ta chính thức kết thúc tại đây."
Rõ ràng là kết quả mà chính mình mong muốn.
Nhưng Từ Linh lại cắn chặt môi, trên mặt còn mang theo hương vị nước mắt của Hồ Phỉ Phi, chua xót vào tận trong lòng.
Hồ Phỉ Phi mở cửa xe ra, nàng nhìn nhìn Từ Linh: "Tạm biệt, bộ trưởng Từ, lần sau, tôi sẽ mang theo bạn gái mới của tôi đến gặp cô, cô cũng biết mà, con người của tôi rất bạc tình."
Rõ ràng biết đây là lời nói rất trẻ con rất vô nghĩa, nhưng Hồ Phỉ Phi vẫn nhịn không được mà đi kích thích Từ Linh, nàng muốn nhìn đến sự để ý ở trên mặt cô, phải dùng chính tay mình đánh nát bề ngoài lạnh lùng này của cô.
Bộ trưởng Từ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó xé rách, cô kéo cửa xe ra, ở dưới sự chú ý của Hồ Phỉ Phi, bước từng