Nhìn thấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc và sửng sốt của Lâm Tiêu Tiêu, Hồ Phỉ Phi cong môi, cười như không cười: "Sao nào, phó giám đốc Lâm, mình nói không đúng hả? Chẳng lẽ cậu phải phải dùng thời gian hai tháng này để cho cô ấy nghe giọng hát khàn khàn gợi cảm của cậu hả? Hay cho cô ấy xem những ngón tay mảnh mai đang nhảy múa của cậu khi cậu chơi piano? Hay là để cho cô ấy thấy khả năng học tập gần như biến thái của cậu?"
Lâm Tiêu Tiêu:......
Tổng giám đốc Hồ nói thế, không ngờ cô lại không có lời nào để nói lại được.
Hồ Phỉ Phi: "Nói cái gì mà ở bên nhau lâu rồi thì tình yêu sẽ sâu đậm sẽ khắc sâu hơn, mình nghĩ đó đều là mấy lời rắm chó, thực tiễn nói cho cho chúng ta biết rằng tình yêu sét đánh còn đáng tin cậy hơn tình yêu lâu dài nhiều, sự yêu thích của con người có bao nhiêu phần trăm được phát ra bởi hormone nguyên thủy trong lúc xúc động nhất thời hả, ha hả, nếu mình biết như vậy ——" nàng cắn chặt răng: "Mình đã sớm quyết tâm ngủ Từ Linh một trận cho xong rồi, để bây giờ mình cũng không cần phải bận tâm nhiều như vậy, còn chạy đến nơi này của cậu để truyền thụ kinh nghiệm cái quỷ gì chứ."
Lâm Tiêu Tiêu:......
Tổng giám đốc Hồ nói thẳng như thế khiến cô lại lần nữa không có lời gì để nói.
"Được rồi, đã nói nhiều như vậy rồi, đưa tư liệu đây cho mình." Hồ Phỉ Phi đưa tay ra, Lâm Tiêu Tiêu không hề lỡ hẹn, cô đứng dậy đi đến trước giá sách, lấy chìa khóa két sắt, mở nó ra và lấy một túi hồ sơ từ bên trong.
Hồ Phỉ Phi:......!
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.
Vô Vi Nhất Niệm
3.
Mùa Hè Mang Tên Em
4.
Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
Phó giám đốc Lâm đúng là phó giám đốc Lâm, có cái tư liệu thôi mà bày đặt thần bí như vậy, người nào không biết còn cho rằng đấy là văn kiện bí mật gì đâu.
"Sư phụ của cô ấy là Phùng Yến, cũng không phải là người mà cậu có thể tùy tiện đắc tội." Lâm Tiêu Tiêu cảnh cáo Hồ Phỉ Phi: "Mọi việc cậu đều phải chừa chỗ thoát cho bản thân, đừng lúc nào cũng bắt nạt bộ trưởng Từ."
"Trời ạ, mình có phải là bạn của cậu không vậy? Con mắt nào của cậu thấy mình bắt nạt cô ấy?" Hồ Phỉ Phi cầm lấy túi hồ sơ, ấm ức vô cùng: "Cậu không biết mấy cái người phụ nữ làm quan này không đáng yêu tới mức nào đâu, mỗi ngày đều trưng cái bộ mặt già nua giả vờ nghiêm túc, người trước một dạng người sau cũng một dạng, mặt người dạ thú, mình khuyên thật đấy, cậu nhanh chóng nói với Mẫn Mẫn nhà cậu đi, còn chưa bước lên thuyền của giặc thì cũng đừng cố lao lên đó, quyền lực có dùng được gì đâu chứ? Còn không bằng mấy người có tiền như chúng ta, ăn uống không lo còn không cần phải nhọc lòng."
Lâm Tiêu Tiêu vô cùng khinh thường, "Đó là cậu thôi."
Vị trí này của cô là ngồi miễn phí hả?
Hồ Phỉ Phi nhìn ảnh chụp của Phùng Yến, bĩu môi: "Bà ta và Từ Linh nhận học trò đều phải nhìn diện mạo trước hả, đúng là người sau xinh đẹp hơn người trước mà, này, bước tiếp theo của cậu có kế hoạch gì không?"
Phó giám đốc Lâm nhà nàng đã tra đều tra được tư liệu về sư phụ của Từ Linh, chắc chắn phải có một số an bài gì đó.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy cuối cùng Hồ Phỉ Phi cũng đã trở nên trưởng thành hơn, "Mình muốn điều tra từ hướng này lên trên, để nhìn xem rốt cuộc Mẫn Mẫn đang rối rắm cái gì."
"Hả?" Hồ Phỉ Phi ngẩng đầu: "Không phải cậu nói gia đình cô ấy khá đặc biệt hả, mẹ cô ấy bỏ đi từ nhỏ cho nên đây mới là nguyên nhân khiến tính cách của cô ấy như vậy hả?"
Lâm Tiêu Tiêu cười chế nhạo, cô dựa vào ghế ông chủ, mặt không có biểu tình nhìn Hồ Phỉ Phi: "Cậu nghĩ rằng em ấy có thể cưỡng lại sự quyến rũ của mình nếu chỉ là vì tính cách của em ấy hả?"
Hồ Phỉ Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Lâm Tiêu Tiêu, nuốt một ngụm nước miếng.
Quá......tm......!Đáng sợ.
Lâm Tiêu Tiêu nheo nheo mắt, khoát tay, như suy tư gì đó: "Cho nên nhất định còn có nguyên nhân khác đang trở thành xiềng xích níu kéo em ấy."
Nhìn thấy phó giám đốc Lâm lâm vào trầm tư, Hồ Phỉ Phi thở dài: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, mình đã nhìn ra rồi, hai cô trò bọn họ người sau còn giống hũ nút hơn người trước, người trước còn biết nhẫn nhịn hơn người sau, đều đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của chúng ta đấy hả? Đang bắt nạt ai chứ!" Nàng vô cùng phẫn nộ, "Hôm nay, nếu hôm nay Từ Linh không liên lạc lại với mình, mình cũng chẳng thèm quan tâm cô ấy có là lãnh đạo hay không phải lãnh đạo gì nữa, nhất định sẽ không nhìn mặt cô ấy một lần nào nữa."
Lâm Tiêu Tiêu nhàn nhạt: "Bộ trưởng Từ đang ở phía sau lưng cậu đấy."
"Hả!" Hồ Phỉ Phi hét lên một tiếng, hoảng sợ quay đầu lại nhìn, chẳng có gì cả.
......
Lâm Tiêu Tiêu nhếch môi cười: "Không phải không muốn để ý tới sao?"
Hồ Phỉ Phi tức giận đỏ mặt: "Cậu làm gì vậy? Cậu rốt cuộc là người của bên nào vậy? Cậu không thể bởi vì Tô Mẫn cho nên bây giờ cứ nói chuyện giúp bên đó được? Bây giờ mình nói thẳng luôn, nếu Từ Linh không cầu xin mình, mình không nói một lời nào với cô ấy nữa."
Dù sao thì nàng cũng là tổng giám đốc của một công ty đó?
Lâm Tiêu Tiêu lật xem hồ sơ, "Bộ trưởng Từ đang ở phía sau lưng cậu đấy."
"Mình tin cậu cái quỷ." Hồ Phỉ Phi trợn trắng mắt, nàng còn có thể bị té ngã ở một chỗ hai lần hả?
"Tổng giám đốc Hồ."
Giọng nói không mặn không nhạt của Từ Linh truyền lại, Hồ Phỉ Phi ợ một tiếng, nàng từ từ......!từ từ quay đầu lại và nhìn về phía sau.
Từ Linh còn đang mặc đồng phục chưa kịp thay, sắc mặt có chút phờ phạc, mặt cô không có biểu tình nhìn Hồ Phỉ Phi.
Hồ Phỉ Phi lập tức chịu thua: "Cô......!Sao cô lại tới đây?"
Từ Linh nhàn nhạt nói: "Tới cầu xin cô đấy."
Tổng giám đốc Hồ:......
Nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu còn ở bên cạnh cười không ngừng, Hồ Phỉ Phi tức giận đến phát run, "Cậu!!!" Rốt cuộc có còn là bạn của nhau nữa không hả!
Lâm Tiêu Tiêu buông tay: "Mình đã nhắc nhở cậu hai lần."
Cô đứng dậy thu dọn mặt bàn: "Cứ vậy đi, cậu và bộ trưởng Từ cứ từ từ nói chuyện."
Người đi rồi, cố ý để lại phòng cho hai người.
Hồ Phỉ Phi nhìn sắc mặt của Từ Linh, trong lòng có chút đau lòng: "Cô làm gì thế, cả ngày không liên lạc với tôi?"
Giọng của Từ Linh suy yếu: " Có chút chuyện đã xảy ra tại nơi làm việc, điện thoại đã bị rơi xuống nước."
Hả?
Gặp được chuyện gì mà điện thoại lại có thể rơi xuống nước được?
Hồ Phỉ Phi nhìn chằm chằm Từ Linh, Từ Linh lấy điện thoại di động mới ra, nói với Hồ Phỉ Phi: "Từ buổi sáng đến bây giờ, tôi đã gọi cho cô mười cuộc điện thoại."
Hồ Phỉ Phi có hơi xấu hổ: "Đó là cô hả? Cô cũng biết trong giới này của chúng tôi mà, tôi còn tưởng rằng ——"
"Cô cho rằng cái gì?" Từ Linh tiến lên một bước, Hồ Phỉ Phi lui về phía sau một bước: "Không có gì."
"Cô cho rằng có người đẹp hay anh đẹp trai nào muốn hiến thân cho cô hả?" giọng điệu Từ Linh lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ ghen tị, nếu là ngày thường, Hồ Phỉ Phi khẳng định sẽ khoe khoang một trận, nhưng vào lúc này, ánh mắt của nàng đều bị khóe mắt đỏ hoe của bộ trưởng Từ hấp dẫn.
Từ Linh không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu muốn né tránh ánh mắt của Hồ Phỉ Phi, Hồ Phỉ Phi lại thay đổi sắc mặt, "Ai làm cô bị thương?"
Có người dám làm tổn thương Từ Linh?!! Những người xung quanh cô làm việc kiểu gì vậy?
Từ Linh: " Không có vấn đề gì lớn."
Không có vấn đề gì lớn?
Hồ Phỉ Phi mặc kệ cô, trực tiếp kéo người qua, "Cô ngồi ở chỗ này, tôi nhìn kỹ một chút."
Từ Linh vốn muốn thoát khỏi nàng, nhưng sự đau lòng ở trong mắt của Hồ Phỉ Phi khiến cô xúc động, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
Hồ Phỉ Phi ôm mặt cô nhìn kỹ: "Cô đã đi đâu vậy?"
" Tôi đến văn phòng ** và gặp mặt quần chúng, gặp một người quá xúc động, không có việc gì." Đối với Từ Linh mà nói, đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Hồ Phỉ Phi cảm thấy rất đau lòng, từ nhỏ nàng đã sợ đau, một chút thương nhỏ thôi cũng đã khóc không ngừng, cần phải lăn lộn cả gia đình mới được.
"Đã bôi thuốc rồi."
Ánh mắt của nàng khiến trái tim của Từ Linh mềm mại, Hồ Phỉ Phi bĩu môi: "Có đau hay không?"
Từ Linh lắc lắc đầu, nhìn bộ dáng