—— vậy em muốn tôi làm như thế nào?
Câu hỏi này đã hỏi đúng vào tâm khảm của Tô Mẫn, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, vô cùng nghiêm túc: "Sau này, chị không được yên lặng làm nhiều chuyện vì tôi như vậy, nhất định phải cho tôi biết mọi chuyện."
Mấy năm nay, Lâm Tiêu Tiêu đã quá khổ rồi.
Nàng nợ cô ấy quá nhiều, phía trước đã không trả được, về sau không thể cứ như vậy.
Lâm Tiêu Tiêu là một người kiêu ngạo đến cỡ nào chứ, nhưng cô lại vì nàng mà để một kẻ tầm thường như Vương Chấn chạm vào tay cô.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tô Mẫn, nhàn nhạt nói: "Nếu em muốn trả lại, e rằng cả đời này cũng không trả hết."
Cô muốn Tô Mẫn cảm thấy áy náy.
Muốn để em ấy ra đi mà lòng không yên ổn được.
Những lời nói này của phó giám đốc Lâm như một nhát dao cứa vào nơi mà trong lòng Tô Mẫn sợ hãi nhất, một dòng nước mắt chảy dài trên khóe mắt, Tô Mẫn quay lại và vùi đầu vào trong lòng ngực của Lâm Tiêu Tiêu.
Cảm giác đau khổ lan tràn khắp cơ thể, nhưng Lâm Tiêu Tiêu sẽ không thoái lui trong chuyện như vậy.
Cô không thể.
Cô quá hiểu biết Tô Mẫn.
Một khi nàng lùi lại, thì nàng sẽ không bao giờ quay lại.
Đi về nhà.
Sue mở cửa xe muốn giúp Lâm Tiêu Tiêu đỡ Tô Mẫn lên lầu, Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày: "Không cần, tôi tự mình làm được."
Sue:......
Đau lòng quá đi.
Phó giám đốc Lâm còn không thèm tin tưởng cô luôn sao?
Tính chiếm hữu này cũng quá khủng khiếp rồi.
Cô thực sự chỉ muốn giúp đỡ thôi mà.
Bước dưới ánh trăng, Lâm Tiêu Tiêu đỡ Tô Mẫn đi lên trên, những lời vừa rồi thật sự khiến Tô Mẫn cảm thấy đống rượu lúc trước đều đang tràp lên đầu, "Chị gạt tôi, lúc trước chị đã sớm nhận ra tôi, lừa tôi......!Không nói cho tôi......!Mỗi ngày còn muốn lừa tôi vào nhà chị."
Lâm Tiêu Tiêu dám làm dám chịu, "Tôi lừa em, nếu tôi sớm để cho em biết, thì em đã sớm nghĩ cách né tránh tôi rồi, không phải sao?"
Nàng uống say cũng tốt.
Rất nhiều chuyện muốn nói trước đây nhưng lại không thể nói, không dám nói, vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng, vừa lúc thừa dịp lần này nói ra cũng được.
Tô Mẫn trong lòng tức điên, khi đi đến cửa, thừa dịp Lâm Tiêu Tiêu mở cửa, cơ thể của nàng dùng sức đè cô ở trên tường.
Lâm Tiêu Tiêu bị Tô Mẫn đè nặng như vậy, ánh mắt của cô có chút kinh ngạc, "Em thật sự uống say hả?"
Thật ra, khi Tô Mẫn nói những điều như vậy trong xe, cô đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Tô Mẫn liếm môi và nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Chị là Thố Thố."
Trái tim Lâm Tiêu Tiêu mềm nhũn, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, vòng tay ôm eo nàng: "Ừ, là tôi."
"Chị không cần phải mạnh mẽ như vậy." Tô Mẫn tựa đầu vào cổ cô, "Tôi rất nhớ chị đấy, Thố Thố, thực xin lỗi......!Tôi không đi tìm chị, tôi rất hối hận và khổ sở, chị có thể tha thứ cho tôi được không?"
Những điều chôn chặt ở đáy lòng cuối cùng cũng nói ra.
Tô Mẫn cảm thấy nàng không còn giống chính mình nữa.
rõ ràng hôm nay nàng không uống nhiều, nhưng lại khống chế không được.
"Đồ ngốc." Lâm Tiêu Tiêu ôm chặt nàng, cố nén nước mắt, "Nếu tôi thật sự trách cứ em, còn sẽ vẫn luôn đuổi theo em như vậy sao?"
Cùng Tô Mẫn dây dưa, đã tiêu hao hết can đảm và tất cả tôn nghiêm của cô.
Là chấp niệm, là sự không cam lòng vẫn luôn chống đỡ cô.
Lâm Tiêu Tiêu không phải không nghĩ đến điều đó, không phải không nghĩ đến trường hợp tệ nhất.
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, cô đã cố gắng hết sức mà Tô Mẫn vẫn rời đi, thì cả đời này cô sẽ không bao giờ yêu một người như thế này nữa.
Cánh cửa mở ra.
Những ngọn đèn màu cam vàng thoảng lên hương vị của gia đình.
Tô Mẫn nằm trên ghế sô pha, nước mắt tuôn rơi không kìm được.
Nàng nhớ lời tới mẹ nói, Mẫn Mẫn, đừng bao giờ yêu ai quá nhiều.
Nhưng làm sao bây giờ?
Nàng đã yêu rồi.
Trước đây, nàng vẫn có thể lừa dối bản thân, nhưng hôm nay, nhìn Lâm Tiêu Tiêu uống rượu vì nàng, không hề cau mày, rõ ràng là không thoải mái, còn phải miễn cưỡng nở một nụ cười mạnh mẽ.
Trái tim của Tô Mẫn đau đến chết đi sống lại.
Nó giống như đang chảy máu, máu đỏ tươi, khiến toàn thân tê liệt, bao vây lấy trái tim, ép buộc nàng phải đối mặt với tình cảm của mình.
Nàng yêu Lâm Tiêu Tiêu.
Không thể ít hơn cô.
Nàng phải làm sao bây giờ?
Quả nhiên......!Tình yêu làm cho một người mất đi lý trí, làm cho người ta sống và chết, không thể làm chủ chính mình.
Đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán nàng, Lâm Tiêu Tiêu cầm khăn lông, làm ẩm nó cẩn thận và lau nước mắt trên mặt Tô Mẫn từng chút một.
"Em không cần phải cảm thấy tự trách."
Lâm Tiêu Tiêu trong lòng minh bạch, "Tôi vì em trả giá này toàn bộ mọi thứ đều xuất phát từ tình nguyện, không liên quan gì đến em."
Yêu một người nếu có thể kiềm chế được thì có còn là yêu sao?
Nhiều lắm là thích thôi.
Mọi người đều cho rằng cô ấy đã làm quá nhiều cho Tô Mẫn, trả giá quá nhiều, quá vất vả, quá không đáng, nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại không cảm thấy vậy, cô tình nguyện, nhìn Tô Mẫn mỉm cười, nhìn nàng có thể đạt được ước nguyện, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy tất cả những điều này đều xứng đáng.
Hôm nay, mặc dù những giọt nước mắt của Tô Mẫn cô cảm thấy đau lòng, nhưng trái tim của Lâm Tiêu Tiêu lại giãn ra rất nhiều.
Cô biết, Tô Mẫn đã động tình.
Còn về việc tình cảm này sâu đến mức nào thì cô không quan tâm, khi nhìn thấy Tô Mẫn bây giờ cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Tô Mẫn bắt lấy tay của Lâm Tiêu Tiêu, để ở bên môi hôn lên, trái tim của Lâm Tiêu Tiêu nóng lên, và nhiệt độ cơ thể cô tăng vọt.
"Hiện tại chị thật mạnh mẽ và khôn ngoan." Tô Mẫn tựa như đang cùng Lâm Tiêu Tiêu nói chuyện phiếm, lại như là lầm bầm lầu bầu, "Không giống như khi còn bé, mọi chuyện đều tránh ở phía sau lưng tôi, nhìn có vẻ bệnh ưởng ưởng."
Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, "Nếu em thích, tôi có thể vĩnh viễn trở thành thỏ trắng nhỏ của em."
Những lời ghê tởm buồn nôn như vậy, phó giám đốc Lâm có nằm mơ cũng không dám tin rằng đây là do mình nói ra.
Khi đối mặt với người yêu, cô ấy có thể nói nó ra một cách tự nhiên.
Có thể thấy, nhiều nhà thơ văn đã viết những câu chữ tê tái đến mức khiến người ta nổi da gà khi đọc, chắc hẳn họ đã từng trải qua rồi, cho nên mới có thể khiến người khác xúc động như vậy.
Sợ Tô Mẫn khổ sở, Lâm Tiêu Tiêu đã đi nấu một ít canh giải rượu cho nàng.
Khi bước ra, Tô Mẫn nằm trên ghế so fa nhắm mắt không chịu uống.
Cô không có cách nào, chỉ có thể dỗ Tô Mẫn uống từng ngụm bằng miệng như một đứa trẻ, Tô Mẫn nghiêng nghiêng đầu, "Đắng quá."
Nàng không muốn uống.
Uống xong thì sẽ tỉnh táo lại.
Sẽ phải đối mặt với hiện thực.
Bây giờ cảm giác thật tốt, nàng đắm chìm một giây là một giây.
"Tôi muốn tắm rửa."
Tô Mẫn loạng choạng đứng dậy đi vào phòng tắm, một người thích sạch sẽ như nàng không thể chịu đựng được bản thân có một thân mùi rượu như vậy, Lâm Tiêu Tiêu nhìn cô bước đi, nhanh chóng ôm lấy cô: "Tôi đưa em đi.."
Tô Mẫn quay đầu, mặt đỏ lên nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Tôi không cần."
—— tôi không cần.
Trái tim Lâm Tiêu Tiêu tê dại vì ba chữ đó, cô mím môi nhìn Tô Mẫn: "Em cố ý có phải hay không?"
Có phải người này đang trả thù hay không?
Trả thù việc lúc trước cô cứ dụ dỗ em ấy một lần rồi lại một lần, bây giờ còn học theo nữa?
Tô Mẫn mỉm cười, khóe mắt hiện lên vẻ mê hoặc, nàng đứng dán sát vào Lâm