"Sao cậu không nói gì?"
Nguyên – người mù – Bảo không biết sống chết vẫn còn buồn bực hỏi Tô Mẫn vì sao đang nói chuyện hay ho thì lại ngắt giữa chừng như vậy?
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, cảm thấy cổ họng mình như bị mắc kẹt, "Nguyên Bảo......"
Nguyên Bảo vô cùng ân cần, "Đây, người ta ở đây nè!"
Sống trên đời này, khi chịu suy sụp trong tình yêu thì phải dùng tình bạn tới lấp đầy lỗ thủng này.
Tại sao lại có nhiều người ngoại tình trên thế giới này như vậy chứ?
Bởi vì nàng không có một người bạn dễ thương và chu đáo như cô đấy!
Nguyên Bảo nghĩ vô cùng tốt đẹp, Tô Mẫn nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh, "Không phải cậu nói người phụ nữ nhà cậu sẽ không hãm hại mình?"
Hả???
"Cậu hả cái gì?"
Hà Vân Hàm đã bước tới, không cho Nguyên Bảo và Tô Mẫn có thời gian giao tiếp, "Em đi theo chị, hôm nay Mẫn Mẫn có người đến đón rồi."
Nguyên Bảo bị túm lỗ tai kéo đi, cô bước ba bước, quay đầu lại nhìn Tô Mẫn, dùng tay xoay một vòng tròn ở trên đầu, tỏ vẻ chính mình cũng đang bối rối.
Tô Mẫn nhắm mắt lại.
Thôi, nếu ông trời lại cho nàng một cơ hội để lựa chọn.
Nàng nhất định phải chọn một người bạn thông minh hơn.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn bằng ánh mắt nặng nề, cô lập tức đi thẳng về phía nàng, khoảng cách ngắn chưa đầy trăm mét, đi ra phong thái của một vị vua, đi ra phong thái của một vị nghĩa hiệp chính trực sẵn sàng đối đầu với yêu ma quỷ quái.
"Đây là cái mà em gọi là tụ hội hả?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Mẫn, Tô Mẫn nghiêng nghiêng đầu, "Đúng vậy, bọn họ đều có việc nên rời đi rồi, cho nên chỉ còn lại có em và Nguyên Bảo."
"Hửm, vừa rồi hai người vừa thì thầm cái gì vậy?" Lâm Tiêu Tiêu bước tới nắm lấy tay Tô Mẫn, Tô Mẫn muốn tránh khỏi, nhưng bị ánh mắt của cô ấy làm cho kinh sợ, nàng nghiêng đầu: "Bọn em đang nói xem ngày mai có môn học gì, tiết học chung có muốn đi với nhau hay không."
Lâm Tiêu Tiêu nhàn nhạt nói: "Không phải đang nói cấu chị thì đựơc"
Tô Mẫn:......
Người này đang mở Thiên Nhãn sao?
"Về nhà đi."
Giọng điệu của Lâm Tiêu Tiêu rất nhẹ nhàng, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tô Mẫn bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này, sẽ lập tức nghĩ đến cảm giác khó chịu vào buổi sáng nay khi nhìn thấy màn trình diễn đồ lót của những người mẫu kia.
"Hôm nay em uống rượu, tâm trạng không tốt, muốn đi dạo bên bờ sông."
"Chị sẽ đi cùng em."
Tô Mẫn lắc đầu từ chối, "Em tự đi là được."
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong liền bật cười, "Mẫn Mẫn, em không biết sau khi mình uống rượu thì em sẽ có bộ dạng như thế nào sao?"
Tô Mẫn cắn đầu lưỡi.
Lâm Tiêu Tiêu quấn áo khoác trên người, nhàn nhạt nhìn về phương xa: "Chị sợ em tùy tiện tìm một người nào đó rồi đòi hôn người ta."
Tô Mẫn:......
Lâm Tiêu Tiêu: "Sợ em ôm người ta làm nũng không buông tay, còn để người ta cởi quần áo cho em."
Tô Mẫn:......
Lâm Tiêu Tiêu nhướng mi, "Lý do này đủ chưa?"
Tô Mẫn nghiến răng nghiến lợi, "Đủ rồi."
Nàng nhất định cứ phải vĩnh viễn bị Lâm Tiêu Tiêu trêu chọc như vậy có phải hay không???
Gió biển mát rượi, phảng phất mùi của ban đêm.
Tô Mẫn đứng ở bờ biển, hai tay nắm lấy lan can, nàng muốn hút một điếu thuốc,, nhưng Lâm Tiêu Tiêu đang ở bên cạnh, nàng không nhúc nhích.
Khi nhận ra ý tưởng này, trái tim của Tô Mẫn chợt run lên.
Lúc này mới ngày thứ ba.
Nàng lại bởi vì Lâm Tiêu Tiêu mà thay đổi.
Lâm Tiêu Tiêu ở phía sau nhìn Tô Mẫn, nhìn mái tóc dài bị gió biển hất tung của nàng, nhìn đôi mắt u sầu đôi khi của nàng, tâm lý cô rất thỏa mãn, dù tương lai có ra sao thì hiện tại Tô Mẫn đã hoàn hoàn toàn toàn thuộc về cô.
Bước tới trước, Lâm Tiêu Tiêu ở phía sau ôm lấy Tô Mẫn, nỉ non: "Có lạnh hay không?"
Hương thơm thoang thoảng phả vào tai như thổi vào tim, Tô Mẫn rụt rụt cổ, cố gắng thoát ra.
"Em đang làm gì vậy." Lâm Tiêu Tiêu rất không vui, "Còn không phải chỉ đang ghen sao? Cần phải làm ầm ĩ như vậy hả?"
"Chị mới ghen tị!"
Tô Mẫn mặt đỏ bừng, gió thổi qua, giống như hoa anh đào vậy.
Lâm Tiêu Tiêu nhướng mày, khá là đắc ý: "Em không thừa nhận sao? Em nói xem, hôm nay em cầm hoa đi làm gì?"
Tô Mẫn nhàn nhạt nói: "Đi gặp bạn bè ở Nam Dương, em cũng có bạn học ở Nam Dương mà?"
người phía sau đột nhiên kéo ra khoảng cách, Lâm Tiêu Tiêu ấn bả vai Tô Mẫn, xoay người cô lại, "Là ai?"
Tô Mẫn:......
Lâm Tiêu Tiêu ánh mắt đầy nghiêm túc, "Em cầm hoa, còn đi đến chỗ của chị để gặp bạn bè của em, sau đó em còn tức giận bỏ chạy? Trên đời có chuyện vô lý như vậy sao?"
Phó giám đốc Lâm nếu muốn bắt nạt ai đó thì sẽ có đạo lý rõ ràng, không ai có thể nói lại được.
Tô Mẫn tức muốn hộc máu, nàng thuận miệng nói một câu có lỗ hổng đã bị phó giám đốc Lâm bắt lấy không bỏ.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, khóe môi giơ lên, đưa tay nhẹ chạm vào mặt nàng: "Thôi, hôm nay em tới cũng không nói cho chị một tiếng, còn nổi giận nữa, có điều, Mẫn Mẫn."
Trong đêm đen, đôi mắt của cô sáng như trăng, giọng nói nhẹ nhàng say đắm lòng người: "Chị rất vui vẻ."
Thực ra cô còn muốn nói một câu.
—— em có biết tại sao mình lại tức giận như vậy không?
Nếu, nếu trong tương lai em không cần chị nữa, vậy nếu thấy chị cùng người khác ở chung một chỗ, em sẽ nổi điên lên sao?
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại không có nói, hôm nay Tô Mẫn rất tỉnh táo, cô không thể không cẩn thận.
Tô Mẫn mờ mịt nhìn cô một lúc, rồi ôm cô vào lòng.
Ở trong lòng ngực nàng, thân thể Lâm Tiêu Tiêu có chút cứng ngắc, cô vui vẻ lại không thể tưởng tượng được nhìn Tô Mẫn.
Tô Mẫn hôn lên má cô một cái, "Hôm nay chị có tham gia bữa tiệc gì với ảnh hậu Hà hả? Chạy đến đay như vậy có ổn không?"
Nàng không phải là một đứa trẻ ấu trĩ, đương nhiên biết rằng đó là công việc hàng ngày của Lâm Tiêu Tiêu và điều đó là không thể tránh khỏi..
Chuyện tình cảm, miễn trong lòng người kia có mình là được.
Còn nữa nói......
Nàng không nên ích kỷ như vậy.
Không cho được, nhưng vẫn muốn có được......!Đây là phong cách hành sự của Tô Mẫn nàng sao?
Cơ thể của Lâm Tiêu Tiêu mềm nhũn ra, cô than nhẹ một tiếng, mang theo chút làm nũng và oán giận, "Vốn dĩ hôm nay muốn buổi tối tan làm sẽ cùng nhau ăn cơm, em còn cố tình lỡ hẹn, nói dối chị, lòng dạ hẹp hòi, nè, hoa của chị đâu?"
Đây là lần đầu tiên Tô Mẫn tặng hoa cho cô.
Cô cần phải giữ thật kỹ.
Tô Mẫn:......
Lâm Tiêu Tiêu cảnh giác nhìn nàng, "Em sẽ không chuyển cho người khác đúng không?"
Tô Mẫn: "......!Không, không có."
Trở lại văn phòng.
Khi phó giám đốc Lâm nhặt hoa bách hợp từ thùng rác ra, cả hai mắt đều bùng cháy, Tô Mẫn nhìn ngoài cửa sổ, cả hai mắt đều bùng cháy,
"Em người này......"
Lâm Tiêu Tiêu đau lòng muốn chết, tuy rằng hoa cũng không bị tổn hại gì nhưng ở bên trong một ngày, đều héo rồi.
Tô Mẫn ho khan một tiếng: "Về nhà đi, em mệt mỏi."
Nàng sợ phó giám đốc Lâm thu sau tính sổ.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nàng, "Trở về làm gì? Cho chị xem em mặc quần lót hả?"
..................
Sự thật đã chứng minh rằng khả năng mang thù của phó giám đốc Lâm khẳng định đứng top.
Về đến nhà.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, bả vai của Lâm Tiêu Tiêu lại bắt đầu không thoải mái.
Mỗi khi dự tiệc, cô đều phải ngồi ngay ngắn, như thể đã được huấn luyện vậy.
Lúc ấy Tô Mẫn ở trên sân thượng cũng xem qua dáng ngồi như vậy của cô, còn rất ngạc nhiên.
Tô Mẫn nhìn cô đang không thoải mái nằm trên giường, "Em giúp chị ấn thử xem."
Lâm Tiêu Tiêu quay đầu, nhếch lên một chân, cười như không cười: "Em lại uống rượu hả?"
Tô Mẫn:......
Lâm Tiêu Tiêu: "Em ấn ấn cho chị, chị chịu không nổi làm sao bây giờ? Em phụ trách dập tắt lửa sao?"
Tô Mẫn:......
Đúng là không nên trêu chọc phó giám đốc Lâm.
Lâm Tiêu Tiêu mạnh mẽ tỉnh táo lại, đứng dậy lau sạch bình hoa, tỉa lại hoa bách hợp của cô một chút, sau đó rồi cẩn thận cắm từng cái một vào bình hoa,