Từ Linh cảm thấy gần đây Tô Mẫn có chút không bình thường.
Công việc vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là cô cũng không biết nàng khác với hồi xưa ở chỗ nào.
Nàng dường như đã phai nhạt đi rất nhiều, cũng không còn quá "Cấp tiến" đối với một số chuyện như trước nữa, như một viên ngọc bích được mài nhẵn, điềm đạm hơn rất nhiều.
Đây là điều mà Từ Linh muốn thấy, thời gian cô đặt cho Tô Mẫn là hai năm, dần dần tẩy đi những vết tích để trở nên mạnh mẽ hơn, không ngờ nàng lại đạt được tâm ý của chính mình nhanh như vậy, mặc dù cảm thấy rất hài lòng, nhưng trong lòng cô cũng mơ hồ cảm thấy bất an, cô cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng cho lắm......
Lâm Tiêu Tiêu cũng cảm thấy Tô Mẫn không giống nhau, biểu hiện ở rất nhiều khía cạnh, nhưng có thể diễn tả trong một câu —— nàng không còn trốn tránh như trước nữa.
Hôm nay, Nam Dương có một cuộc họp khẩn cấp, gần nhất cuộc chiến giành người với Thánh Hoàng lại bắt đầu bùng lên oanh oanh liệt liệt.
Hồ Phỉ Phi và đám người già của nhà họ Hồ đều có chung một truyền thống, hễ gặp phải người có liên quan đến thánh hoàng là phải đích thân ra trận, hùng hổ, lkhiến cả công ty đều bị cuốn vào trận chiến.
Họp xong, đã hơn tám giờ.
Lâm Tiêu Tiêu mở điện thoại lên và xem, lúc 6 giờ hơn, Tô Mẫn đã gửi cho cô một tin nông.
—— em đang đợi chị dưới lầu.
Một cái khác ở sau bảy giờ.
—— em đang ở siêu thị và mua ít rau và cá, chị không cần phải vội, mở họp xong thì kêu em.
Buổi họp hôm nay quá chính thức, Lâm Tiêu Tiêu không có thời gian nhìn điện thoại, ảo não gọi điện thoại cho Tô Mẫn, sợ nàng tức giận chờ đợi.
Tô Mẫn lại cười: "Vừa lúc, em về nhà nấu xong đồ ăn hết rồi, lúc này đã đậy nắp lại, chị xuống dưới đi, em đang ở dưới lầu."
Hử?
Lâm Tiêu Tiêu đọc tin nông này mà tim cô như bay lên, cô không kịp làm khác, nắm lấy áo khoác và chạy xuống.
Dưới lầu có chút tuyết đang bay.
Tô Mẫn đang đứng dưới ánh đèn, nàng có hơi lạnh, hai tay thở phì phò, chân nhẹ nhàng chen chúc, nhìn Tiêu Tiêu đi xuống, cô mỉm cười bước tới chào hỏi.
Một tay quen thói ôm eo của Lâm Tiêu Tiêu, Tô Mẫn ôm cô: "Sao lại vội vàng như vậy? Quần áo còn chưa mặc xong."
Lâm Tiêu Tiêu hơi thở hổn hển, "tại sao không gọi điện thoại cho chị?"
Nàng đã đợi bao lâu rồi, quay đi quay lại bao nhiêu lần rồi?
Tô Mẫn cong môi: "Biết chị đang bận, được rồi, phó giám đốc Lâm, chúng ta về nhà ăn cơm đi." Nàng cúi đầu hôn lên môi Lâm Tiêu Tiêu, Lâm Tiêu Tiêu cười như một đứa trẻ.
Gần đây, Tô Mẫn luôn đến đón cô khi tan sở.
Khi mới bắt đầu, cô ấy nghĩ rằng mình bị lóa mắt, hoặc là cho rằng đây chỉ là do Tô Mẫn có hứng thú.
Nhưng sau đó, khi Tô Mẫn nghiêm túc nói với cô ấy: "Em cảm thấy rất hạnh phúc khi chờ người yêu em tan sở", trái tim của Lâm Tiêu Tiêu chợt mềm mại.
Ai bảo Tô Mẫn lạnh lẽo khó hiểu phong tình.
Nếu nàng thật sự muốn đối xử tốt với một người nào đó, sẽ thực sự khiến người kia cảm thấy được hạnh phúc vây quanh.
Đã về đến nhà.
Lâm Tiêu Tiêu rửa tay, tay có chút lạnh, Tô Mẫn đi tới, nắm tay cô, đặt ở trên môi nhẹ nhàng thở dài: "Thể chất của chị hơi lạnh, đợi đó để em nấu thuốc bắc cho chị uống."
"Không cần." Lâm Tiêu Tiêu dứt khoát cự tuyệt, "Nó rất đắng.."
Lắc lắc đầu, Tô Mẫn không có biện pháp gì với cô.
Thật sự.
Trong mắt người ngoài, Lâm Tiêu Tiêu tuyệt đối mạnh mẽ, khí thế bức bách, thậm chí có lúc cho người ta cảm giác áp chế.
Nhưng ở nhà, đối với Tô Mẫn, cô chỉ giống như một đứa trẻ đang muốn ăn kẹo mà thôi.
Thịt lợn kho được hầm vừa miệng, cho vào miệng bóp nhẹ là tan ra giữa môi và răng, da hơi dính và nhai rất dai, lúc nhai có cảm xúc khá tốt, Tô Mẫn thậm chí còn nấu cho Lâm Tiêu Tiêu món mướp đắng trộn rau, biết cô sợ nị, còn muốn giữ dáng.
Lâm Tiêu Tiêu ăn bữa ăn này một cách vui vẻ, bọn họ ở cùng nhau cũng đã hình thành thói quen.
Lâm Tiêu Tiêu phụ trách rửa bát, Tô Mẫn phụ trách nấu cơm.
Trong lúc cô đang rửa bát, Tô Mẫn liền đi xem thuốc đun sôi, vừa ngửi thấy mùi thì Lâm Tiêu Tiêu không muốn uống nữa, cô vừa lau bát, trong lòng cũng vừa đếm ngày tháng.
Đã bốn mươi lăm ngày.
Có...!mười lăm ngày.
Sau này sẽ ra sao đây?
Thời gian càng ngày càng đến gần, trong lòng Lâm Tiêu Tiêu càng ngày càng lo lắng, cô vừa hoảng sợ vừa bồn chồn, vừa có chút chờ mong.
Cô hy vọng, khi đến thời hạn hai tháng đó, Tô Mẫn sẽ nói với cô rằng: "Thố Thố, em luyến tiếc chị, em sẽ không đi."
Cô lại càng sợ hãi.
Sợ hãi thật sự hai tháng sau, Tô Mẫn cứ rời đi như vậy, đến lúc đó, cô còn có lập trường gì để giữ lại nàng?
Ước định hai tháng kia là do cô tự đặt ra.
Tưởng tượng đến Tô Mẫn có khả năng rời đi, đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu có hơi nóng, cô vốn là một người mạnh mẽ, nhưng vì Tô Mẫn, mọi rào cản của cô đều bị phá vỡ, và trái tim của cô rõ ràng đã được trao cho nàng.
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Tô Mẫn nghiêng người ôm cô từ phía sau, cô thật sự càng ngày càng quen với những hành động thân mật như vậy.
Lâm Tiêu Tiêu giấu diếm lắc đầu, "Không có việc gì."
Tô Mẫn cười, "Mau tới đây, không cần trốn tránh."
Lâm Tiêu Tiêu:......
Chén thuốc bắc này là Tô Mẫn vừa đấm vừa xoa đè nặng cô đi khám ở chỗ một vị bác sĩ nổi tiếng ở đây, lúc khám bệnh Lâm Tiêu Tiêu rất ngoan, cảm thấy người ta nói gì cũng đúng, cũng thành thật nấu thuốc đàng hoàng, nhưng hương vị kia quả thực......!Lần đầu tiên uống nó, Lâm Tiêu Tiêu đã nôn ra.
Khi Tô Mẫn mang bát thuốc ra, Lâm Tiêu Tiêu đã nằm sẵn, cô ấy nằm trên giường và trùm chăn bông lên đầu.
Đúng là đáng yêu.
Tô Mẫn không khỏi muốn bật cười, dáng vẻ sợ hãi này đúng là không khác gì hồi còn bé cả.
Nàng đi lên trước, để thuốc đã nguội sang một bên.
"Thố Thố."
Tô Mẫn đi tới chọc vào vai cô ấy, Lâm Tiêu Tiêu di chuyển, nhưng không nhìn lại.
Tô Mẫn cười một tiếng, cô bước đến bên kia giường, vén chăn bông lên.
Lâm Tiêu Tiêu kiều khí bĩu môi, "Chị không muốn uống."
Tô Mẫn mỉm cười, nàng cúi đầu hôn lên môi cô.
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên mở mắt ra, trong lòng kinh ngạc, thuốc đắng vào miệng cùng môi cô, Tô Mẫn khóe mắt cong cong, khẽ cười.
Một ngụm uống xong rồi.
Lâm Tiêu Tiêu vẫn duy trì một tư thế cứng nhắc.
Tô Mẫn lại uống ngụm thứ hai.
Cứ đút thuốc như thế.
Lâm Tiêu Tiêu chỉ được nhìn thấy cảnh này ở trên TV hoặc trong tiểu thuyết.
Đồng cam cộng khổ sao......
Một bát thuốc mà các tế bào của toàn cơ thể sẽ kháng lại khi uống nó, nhưng lại bị hai người họ uống một cách thích thú.
Cuối cùng, Tô Mẫn nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu: "Miệng của em bị đắng tới mức tê hết cả."
Lâm Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng, rõ ràng là cô và nàng đã gần kề da thịt rồi, nhưng mỗi lần...Tô Mẫn chủ động thân cận đều khiến cô muốn ngừng mà không được, cứ rung động giống như mối tình đầu vậy.
Nhìn thấy nàng nói khổ, Lâm Tiêu Tiêu ngồi dậy, cô lấy một viên kẹo từ ngăn kéo bên giường ra.
Tô Mẫn thật sự không nhịn được nở nụ cười khi nhìn thấy cảnh này, "Chị nói chị xem, đường đường phó giám đốc Lâm, lại sợ uống thuốc, còn trộm giấu kẹo."
Lâm Tiêu Tiêu iếc cô một cái rồi bỏ qua lời mỉa mai của cô, mở gói kẹo bỏ vào miệng, sau đó đứng dậy quỳ trên giường, vòng tay ôm cổ Tô Mẫn.
Làm nàng cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
Cũng không thể để nàng chịu khổ mà không được ăn ngọt nhỉ?
Hôn, sẽ khiến người mê muội.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy nếu cô có thể tiếp tục làm việc này, cô chỉ hận không thể vứt hết toàn bộ công việc ở Nam Dương, chỉ nghỉ cùng Tô Mẫn ở bên nhau, mỗi ngày chẳng cần làm cái gì cả, như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng cô ấy không thể.
Cha mẹ cô từ nhỏ đã vì cô mà tan nát cõi lòng, bây giờ hai người đều đã già yếu, thân thể không tốt, Lâm Tiêu Tiêu mua cho họ một biệt thự ở ngoại ô, làm một cái sân nhỏ, bọn họ chỉ cần ở đó vui vẻ trồng hoa nuôi cỏ là được, bảo dưỡng tuổi thọ, trước đó vài ngày Lâm Tiêu Tiêu đi xem, thấy bọn họ sống vô cùng tốt.
Ngày hôm sau là một ngày nghỉ ngơi.
Lâm Tiêu Tiêu mang theo Tô Mẫn trở về nhà một chuyến.
Tô Mẫn trên đường vô cùng khẩn trương, "Em......!Em có nên nói gì không?"
Nàng mua rất nhiều quà, nhưng lại không rõ hai bác