Thời gian gần đây, Tô Mẫn thường xuyên bị mất ngủ.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, nàng đã gầy tám cân.
Nàng vốn dĩ không mập, còn gầy đi như vậy, cả người càng hiện nhu nhược, toàn thân trở nên yếu ớt hơn, giống như có thể bị gió cuốn đi mất.
Lâm Tiêu Tiêu bây giờ vừa đau lòng vừa cảm thấy bất an, phái người của mình đi tra xét hành tung gần đây của Tô Mẫn, phát hiện nàng ngoại trừ đi đến trường học và chỗ của Từ Linh ra thì hầu như không đến nơi nào khác cả.
Chỉ là...!Cho dù là công việc hay học tập, đều khắc nghiệt đến mức gần như tự hành hạ bản thân.
Cô biết rằng chắc công ta có điều gì đó đã xảy ra với Tô Mẫn, nhưng chuyện gì đã xảy ra thì cô lại không rõ cho lắm.
Cô đã cử người đến điều tra Tô Bồi, những người quay lại nói rằng Tô Bồi không hề thay đổi gì cả, mọi chuyện vẫn như cũ.
Chỉ là, gần đây người của ông dường như đang điều tra Từ Linh.
Dù sao cũng là sư phụ của Tô Mẫn, là một người cha, ông tra bối cảnh của đối phương một chút cũng không sao cả, nhưng mà...Lúc này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vào ban đêm.
Từ Linh nhìn về phía Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, em không thể tiêu hao thân thể của mình quá mức như vậy được, em xem em đã biến thành bộ dạng gì vậy chứ?"
Cô cảm thấy Tô Mẫn đã đạt đến điểm giới hạn nào đó, một khi lấn qua, rất dễ khiến cả người nàng suy sụp.
Tô Mẫn cúi đầu, bây giờ nàng giống như một cỗ máy được huấn luyện tốt, nàng đã hoàn toàn thực hiện lời đúng theo lời của Từ Linh, tiến bộ rất nhanh về mọi mặt, thậm chí còn ngoài sức tưởng tượng của Từ Linh.
"Sư phụ, ngày mai sẽ có đợt kiểm tra ở Nam Dương, ngài muốn đích thân đi sao?"
Từ Linh nhìn chằm chằm Tô Mẫn thở dài, "Đúng vậy, tôi đích thân đi, em cũng đi theo."
Cô không muốn nhìn thấy học trò mình tiếp tục như vậy.
Nhưng sao cô lại không giống như vậy chứ, tương lai của cô và Hồ Phỉ Phi cũng không hề có ánh sáng nào cả, nhưng may mắn thay, cả hai người đều giữ vững, không ai nói từ bỏ.
Tô Mẫn lông mi khẽ động, nàng nhìn sư phụ: "Sư phụ, muốn đi lên phía trên có cách nào nhanh hơn không?" Đôi mắt của nàng thoáng vẻ u buồn, "Em không ngại vất vả cũng không ngại gian khổ hay mệt nhọc, em chỉ hy vọng có thể nhanh một chút."
Từ Linh nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, đưa cho Tô Mẫn: "Em xem cái này, chỉ là giờ em vẫn chưa tốt nghiệp, cho dù muốn đi thì cũng phải chờ đến năm 4 mới được."
Tô Mẫn cúi đầu, nhìn hai chữ lớn "Viện Tàng (viện trợ Tây Tạng)" ở trên đó, hồi lâu không nói gì.
Tô Mẫn đợi đến tiếng chuông điểm chín giờ thì mới rời đi.
Từ Linh luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Dù cô đã ở chốn quan trường hơn chục năm rồi nhưng khi gặp phải chuyện gì vẫn chạy đi tìm sư phụ.
Một tách trà thanh đạm, một sợi đèn thắp sáng.
Phùng Yến nghe Từ Linh nói về chuyện của Tô Mẫn, bà trầm lặng một chút rồi gật đầu: "Được rồi, ta đã biết chuyện gì đang xảy ra."
"Sư phụ biết rồi?" Đôi mắt to tròn của Từ Linh tràn đầy sự kinh ngạc.
Đồng tử Phùng Yến đen như mực: "Linh nhi, đứa trẻ này có thể có duyên với ta.
Chuyện nàng từng trải qua cũng giống như chuyện năm đó ta gặp phải.
Con đem nàng đến đây, ta muốn gặp."
Từ Linh nghe sư phụ nói liền ngay lập tức gọi điện cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn vừa về đến nhà.
Lâm Tiêu Tiêu nấu bữa tối cho nàng, nghĩ rằng hôm nay sẽ cùng nàng nói chuyện vui vẻ nhưng cuối cùng lại chỉ có thể giương mắt nhìn nàng bị người khác gọi đi mất.
Tâm trạng Lâm Tiêu Tiêu như bị thứ gì đó đâm vào, đau điếng.
Đây là lần đầu tiên Tô Mẫn đến gặp Phùng Yến.
Nàng đã từng nghe sư phụ nói qua về tính cách của vị sư tổ này.
Bà đã từng lãnh đạm thờ ơ, rất ít khi lo những chuyện ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên giờ lại gọi nàng đến đó, bản thân nàng cũng có chút mơ hồ.
Tô Mẫn vừa tới, Phùng Yến nhìn nàng chăm chú hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: "Tô Tĩnh An là gì của con?"
Tô Mẫn ngẩn người: "Bà ấy là dì của tôi."
Phùng Yến dáng vẻ như không thể tưởng tượng nổi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Hóa ra còn có thể có duyên phận như vậy.
Bà ấy vẫn khỏe chứ?"
Xét về tuổi tác mà nói, dì còn lớn tuổi hơn Phùng Yến rất nhiều, hai người ở chốn quan trường cũng chẳng có thể gặp nhau.
Tô Mẫn hơi hoang mang bối rối: "Bà ấy vẫn khỏe."
Đồng từ Phùng Yến nhìn nàng chằm chằm: "Vẫn một mình sao?"
Tô Mẫn gật đầu: "Vâng...một mình."
Từ Linh cũng kinh ngạc.
Chuyện này sao sư phụ lại biết được?
Phùng Yến nhẹ nhàng nhấp một nhụm trà, bà không hề nói chuyện nhưng từng cử chỉ động tác hành động đều khiến người khác đặt niềm tin tưởng.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Đôi đồng tử đen của Phùng Yến nhìn chằm chằm Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, sư phụ con không biết nhiều về chuyện của con đâu."
Tô Mẫn lặng im.
Phùng Yến nói: "Con rất giống ta năm xưa.
Giữa tình yêu và gia đình, cho dù chúng ta có quan hệ như vầy, ta cũng sẽ không dạy con phải lựa chọn thế nào.
Ta chỉ muốn nói với con rằng, cả đời này sẽ chỉ có duy nhất một người yêu con đến thế.
Con đừng tự tiện giấu diếm chuyện này, đừng tự tiện làm tổn thương trái tim cô ấy.
Không phải ai cũng cam tâm chờ đợi mãi đâu con."
Cho dù là thần tiên thì cũng có lúc cảm thấy đau mà, không phải sao? Đôi khi, yêu quá sâu, tới nỗi đạt đỉnh, sẽ rất dễ dàng chạm tới mặt trái đối bên của nó, đó là hận.
Yêu càng nhiều, hận cũng càng nhiều.
Tất cả đều có nhân quả.
Hôm đó, tuy Phùng Yến không nói gì nhiều nhưng lại khiến Tô Mẫn trầm ngâm rất lâu.
Nàng cảm giác trái tim mình vẫn luôn bị vây trong sương mù, mở mịt không biết phải làm gì, hệt như có người quăng cho nàng một sợi dây thừng nhưng nàng lại không thể nhìn thấy người nắm đầu dây còn lại là ai.
Và cũng chính nàng sẽ phải tự lựa chọn xem có nên bắt lấy sợi dây thừng này hay không.
Sau khi Tô Mẫn rời đi, Phùng Yến dặn dò Từ Linh: "Con đi điều tra Tô Bồi cho ta.
Rất có thể trong tay ông ta đang nắm thứ gì đó khiến Tô Mẫn phải kiêng dè."
Từ Linh gật đầu: "Gần đây ông ta cũng đang điều tra con, có khả năng sẽ tra ra cả sư phụ."
Phùng Yến nâng tách trà lên, như đang ngẫm nghĩ điều gì: "Ngược lại là đằng khác, ta còn đang hy vọng nhà họ Tô có thể tiếp tục điều tra sâu thêm nữa."
Lời này của bà khiến Từ Linh cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng miễn là lời phát ra từ miệng sư phụ, cô sẽ luôn xem như thánh chỉ.
Mấy năm nay, biết bao lần khi đứng giữa ranh giới sống chết, vào thời khác quan trọng nhất, đều là do Phùng Yến kéo cô lại.
Trên đường về nhà, suy nghĩ trong đầu Tô Mẫn rất hỗn loạn.
Nàng nghĩ về rất nhiều chuyện, có nghĩ về chuyện quá khứ, cũng có nghĩ về chuyện sau này.
Nàng cũng tưởng tượng ra rất nhiều kết cục của mọi việc trong tương lại.
Nhưng rốt cuộc, những điều đó vẫn không phải là kết quả cuối cùng.
Giữa đêm, Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mặt Tô Mẫn một hồi lâu, cô nhẹ giọng nói: "Mẫn Mẫn, em có biết là mỗi lần chị muốn biết em đang làm gì, đang nghĩ gì đều phải nhờ người khác đi thăm dò không? Em có hiểu là đối với chị mà nói, việc này khó chịu như thế nào không?"
Rõ ràng cô mới là người chung chăn gối với nàng mà.
Cả người Tô Mẫn run lên, cảm giác đau lòng truyền khắp toàn thân.
Trong thời gian này, nàng và Lâm Tiêu Tiêu từng cùng nhau về nhà một lần.
Mẹ Lâm và ba Lâm vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng trong lòng Tô lại không biết nên nói như thế nào, ngoài mặt vẫn tỏ ra giả vờ.
Trong khi nấu ăn buổi trưa, mẹ Lâm lo lắng nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Con gái, gần đây con tiều tụy nhiều rồi.."
Tô Mẫn cùng ba Lâm dọn dẹp vườn rau, ba Lâm đã quá lớn tuổi nên không thể làm được nhiều việc, nhưng may mắn là ông có kỹ năng rất tốt.
Thời gian nghỉ ngơi.
Ông châm thuốc, hút một hơi rồi lén lút nhìn vào phòng, "Cháu cũng đến đây trốn hả? Haiz, đều