Tim của Tô Mẫn đập nhanh hơn, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu đến gần, rõ ràng muốn tránh thoát, nhưng đôi chân của nàng dường như không nghe lời.
Lâm Tiêu Tiêu đi đến bên người nàng, không cho Tô Mẫn chút thời gian giảm xóc nào cả, trực tiếp vòng tay ôm nàng vào trong lòng ngực, hai mắt nhìn nàng thật sâu.
Tô Mẫn bất giác lùi về phía sau, Lâm Tiêu Tiêu cong môi: "Lãnh đạo, thật là trùng hợp.
"
Tô Mẫn:! !
Người này lại tới nữa à?
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người của cô, đôi mắt Tô Mẫn có chút chua xót, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, "Thật là trùng hợp.
"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, trong mắt hiện lên sự tưởng niệm cùng quyến luyến, đã nhiều ngày không gặp, sao nàng lại trở nên gầy gò như thế này chứ.
Ánh mắt của cô trực tiếp rơi vào trên người Tô Mẫn, không chút che đậy nào cả, thậm chí khi đang nhìn vào mặt của nàng, đầu còn nghiêng về phía trước, cả người chuẩn bị đè lên người Tô Mẫn.
Tô Mẫn hít sâu một hơi, vươn tay đẩy Lâm Tiêu Tiêu ra, "Chúng ta đã chia tay rồi.
"
Nàng hiện tại đang trong thời gian cảnh giác tất cả mọi thứ.
Tình huống bên ngoài là thế nào nàng cũng không biết được.
Tô Bồi đã khiến Tô Mẫn trở nên trông gà hoá cuốc trong thời gian gần đây, khi còn không thể xử lý vấn đề khó giải quyết trước mắt này, nàng chọn cách đối phó với mối quan hệ này một cách lạnh lùng, để cô và Lâm Tiêu Tiêu đều có thể bảo trì lý trí.
Nhưng mà! ! Phó giám đốc Lâm rõ ràng lại không muốn nghĩ như vậy?
"Em có thể đẩy chị ra.
" Lâm Tiêu Tiêu xoa xoa một tia lạnh lẽo trong mắt, "Vậy tôi là thứ gì cơ chứ?"
Lời này nói vô cùng ấm ức.
Tô Mẫn ngẩng đầu, cuối cùng cũng bằng lòng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đau đớn và phiền muộn đang lưu chuyển.
Tô Mẫn hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của Lâm Tiêu Tiêu, cô đúng là nên hận chuyện như vậy đặt lên người ai thì đã sớm mỗi người một ngả rồi, một câu có thể đánh đổi cái gì? Phó giám đốc Lâm đã làm đủ rồi.
Mang theo một tia oán hận.
Lâm Tiêu Tiêu rướn người và hôn lên đó.
Nụ hôn vội vàng này mang theo sự trả thù.
Tô Mẫn cau mày thừa nhận, nàng có thể đẩy Lâm Tiêu Tiêu ra, nhưng nàng không bỏ được, cũng không đành lòng.
Không biết qua bao lâu.
Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu lần lượt trở lại bàn tiệc.
Phó giám đốc Lâm thoạt nhìn trạng thái không tồi, mặt mày gian đều có phía trước không có thần thái, nhưng Tô Mẫn lại cúi đầu giống như là đang che giấu cái gì đó.
Rượu lại uống lên một nửa.
Bạn của Tô Mẫn quay đầu lại liếc cô một cái, "Ôi dao, Mẫn Mẫn, môi của cậu đang chảy máu kìa, có phải nóng quá hay không? Mau, ăn nhiều ừmột chút!"
Từ Linh nhàn nhạt liếc học trò của mình một cái.
Tô Mẫn ắc mặt có chút đỏ lên, che giấu cắn một miếng đồ ăn.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn có vẻ giống như đang nói chuyện với Cục trưởng Tống, nhưng ánh mắt lại như có như không dừng ở trên người Tô Mẫn, khóe môi khẽ cong lên.
Tô Mẫn vừa rồi quá mê người.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy trong xương cốt của nàng vẫn là có khí chất làm công.
Cô thích hành hạ Tô Mẫn như thế này.
Được rồi, nếu như nàng không tự nói với mình tại sao không thể ở bên nhau, tại sao nàng lại phải ra đi như vậy.
Vậy Lâm Tiêu Tiêu cũng không hề bắt buộc nàng nữa.
Chỉ tại một thời điểm nhất định nào đó, cô muốn chà đạp nàng một chút, chứng minh sự tồn tại của cô.
Bây giờ mối quan hệ giữa hai người rất vi diệu, trước đây khi Tô Mẫn không biết thân phận của Lâm Tiêu Tiêu, đối với nàng tiếp cận, nàng luôn tỏ ra rất nhạy cảm và cảnh giác với cách tiếp cận của cô, nhưng hiện tại không giống nhau, cô có thể quang minh chính đại quyến rũ nàng, Tô Mẫn dường như cũng đang hổ thẹn với cô, cho nên chỉ biết nhẫn nhịn.
Một bữa cơm, đều ăn rất vui vẻ.
Cục trưởng Tống tâm trạng tốt, nhìn bộ trưởng Từ: "Chiều nay cũng không có chuyện gì, tôi nghe nói các vị lãnh đạo của Nam Dương ca hát dễ nghe cực kỳ, bộ trưởng Từ chúng ta ——"
Bộ trưởng Từ gật đầu, cô biết Cục trưởng Tống đã quẩy điên rồi, lúc này không cần phải khiến người này mất hứng.
Có rất nhiều người ồn ào, nhưng tất cả những người say rượu sau khi ăn uống đều được đưa về nhà.
Những người khác đi vào trong một phòng riêng xa hoa.
Ngay khi bước vào, Cục trưởng Tống đã là người cầm mic, kéo Hồ Phỉ Phi lại xã giao với ông ấy, cùng nhau hát một bài song ca giọng nam nữ tên là "Tâm Vũ".
Từ Linh vừa dựa vào sô pha vừa ăn nho, nhàn nhạt nhìn hai người.
Tô Mẫn đưa cho cô một ly nước, "Sư phụ.
"
Từ Linh nhận lấy gật đầu, cô nhìn hai người đang hát vui vẻ vô cùng, trong lòng cũng không biết là như thế nào.
Cô đã sớm biết Hồ Phỉ Phi rất giỏi trong mấy chuyện giao tiếp này.
Suy cho cùng, với vị trí của nàng, nàng lại là một cái bao cỏ, có một số trường hợp nên làm mấy chuyện như thế này cũng không có trở ngại.
Hiện tại nàng cầm microphone, vẻ mặt say sưa, cơ thể vẫn uốn éo theo nhịp hát, hòa giọng cùng Cục trưởng Tống kẻ xướng người hoạ, khi hai người nhìn nhau, mặt mày đều mang theo tình ý.
Cái này có mấy phần thật, lại có mấy phần giả chứ?
Từ Linh nổi tiếng lãnh đạm trong đơn vị, mấy người dưới quyền thấy cô đều kiếm cớ ra ngoài hóng gió, cho nên bên này càng phải tập trung tinh thần để ứng phó Cục trưởng Tống.
Lâm Tiêu Tiêu ngồi xuống, cô nhìn nhìn Từ Linh, "Bộ trưởng Từ sẽ không để ý đi? Trong chuyện xã giao tổng giám đốc Hồ luôn là người đứng đầu Nam Dương.
"
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, như muốn hỏi, còn chị thì sao?
Ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu quét nhẹ: "Ta đã có chủ, hơn nữa đối phương là một cô nhóc có tính chiếm hữu rất cao, hơn nữa còn rất mạnh miệng, luôn thiếu đánh, tôi chỉ có thể chiếu cố tâm trạng của em ấy, mọi thứ đều phải kiềm nén lại.
"
Tô Mẫn:! !
Phải tức giận tới mức nào mới có thể làm phó giám đốc Lâm nói một đống biệt danh chồng lên như vậy chứ.
Từ Linh nhìn nhìn học trò, "Mẫn Mẫn.
"
Tô Mẫn gật đầu ngồi xuống và chờ đợi sự sắp xếp.
Từ Linh: "Lần trước tôi đã giao một số tài liệu cho phó giám đốc Lâm kia, em đi xem đi, thuận tiện chỉ điểm kiểm tra một chút.
"
Tô Mẫn:! ! ! !
Chỉ điểm kiểm tra một chút???
Sư phụ đang đùa cái gì vậy?
Khả năng phản ứng của phó giám đốc Lâm cũng rất nhanh chóng, cô đứng lên: "Lãnh đạo, mời đi bên này.
"
Tô Mẫn:! !
Từ Linh gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Hôm nay không có chuyện gì, chủ yếu là đi cùng với Cục trưởng Tống, em có thể kiểm tra sâu một ít chậm một chút, không cần sốt ruột.
"
Tô Mẫn:! !
Thành thật mà nói, sư phụ của nàng bị phó giám đốc Lâm cấp thu mua khi nào thế?
Khi đi ngang qua Hồ Phỉ Phi cùng Cục trưởng Tống Tô Mẫn đã hiểu ra.
Lâm Tiêu Tiêu cười nhẹ nói với Cục trưởng Tống: "Nội Cán, Lily, Đa Mễ, tới, đây là Cục trưởng Tống, cắt đĩa hoa quả rồi đi nghỉ ngơi một chút đi.
"
Lily cùng Đa Mễ bước đến và ngọt ngào kêu: "Cục trưởng Tống.
"
Cả hai đều sở hữu đôi chân dài miên man, khuôn mặt tiêu chuẩn của võng hồng, mái tóc dài thẳng mượt, đây có thể không phải là mẫu người ưa nhìn đối với phái đẹp nhưng chắc chắn là chị em sát thủ đối với thẳng nam.
Chẳng mấy chốc, tổng giám đốc Hồ đã lấy lại tự do, nàng ái muội nhìn nhìn Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn, trong mắt hiện lên một tia khoe khoang.
Tô Mẫn mặt vô biểu tình, "Tổng giám đốc Hồ, sư phụ của tôi tìm cô.
"
Hồ