Gần đây Nam Dương bị "phá hủy", lần này lại phải tiếp nhận cuộc điều tra mang tính lịch sử.
Phùng Yến biết tính cách của Cao Tịch Huy.
Sau khi nhận được điện thoại, bà sắp xếp trong nhà một chút rồi đi báo cáo.
Trong văn phòng.
Cao Tịch Huy chắp tay đằng sau đối diện với bức hoành phi "có tài đức cao mới gánh vác được việc lớn",nhàn nhạt nói: "Kỳ nghỉ của con thế nào?"
Vì chỉ nhìn thấy bóng lưng của bà, nên Phùng Yến không thể đánh giá được cảm xúc của Cao Tịch Huy lúc này.
Bà trầm lặng.
Cao Tịch Huy nhẹ nhàng thở dài: "Ta vốn tưởng ràng ở tuổi như ta nên đi tìm một nơi để dưỡng già phơi nắng rồi.
Không thể ngờ được."
Phùng Yến mím môi, đại khái đã hiểu được.
Không phải Từ Linh thì là Tô Mẫn đã đắc tội với sư phụ.
Ánh nhìn của Cao Tịch Huy bi thương: "Tiểu Yến, con xem có tài đức cao mới gánh vác được việc lớn là do vi sư tự tay viết, đến hôm nay thì trái tim này của ta chỉ e là chẳng có cách nào có tài đức cao rồi."
Phùng Yến hiểu.
Bà gật đầu: "Sư phụ yên tâm."
Bà nhất định sẽ tra Nam Dương cho thật rõ ràng.
Phùng Yến đến văn phòng của Từ Linh.
Bà ngồi lên chính giữa sofa, nhìn Từ Linh: "Nửa tháng nay ta không đến.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Từ Linh muốn lau mồ hôi: "Sư phụ, con thực sự không biết."
Con người đen của Phùng Yến nheo lại.
Bà nghĩ đi nghĩ lại chuyện gần đây, một lúc sau: "Mẫn Mẫn đâu? Gọi con bé đến đây."
Từ Linh nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt như thế giới chẳng còn ý nghĩa gì nữa: "Bị sư tổ đưa đi học trường đảng rồi."
Phùng Yến:.....
Lúc này đây, Tô Mẫn đang được đưa lên chiếc xe bus lớn.
Ở hàng ghế đầu, người khuôn mặt của quản giáo đen lại: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải thực hiện việc quản lý quân sự chu đáo.
Lần này là do Cục trưởng cao đích thân yêu cầu cẩn thận, không được làm qua loa phiên phiến.
Lát nữa đến nơi, lập tức giao nộp điện thoại.
Bây giờ còn ai đang cần liên lạc gì thì mau chóng gọi cho người ta!"
Tô Mẫn:.....
Trời đất ơi.
Sư tổ, dì ơi...!người có cần phải ra tay độc ác như vậy không.
Tô Mẫn mau chóng gọi điện cho Lâm Tiêu Tiêu, nhưng đáng tiếc, Phó giám đốc Lâm bây giờ cũng "gặp phải đại nạn", căn bản còn chẳng có thời gian để ý nhìn điện thoại.
Lão tổng giám đốc của Nam Dương đến.
Bà chống gậy, vô cùng tức giận: "Mấy người các con!!! Mới có mấy tháng mà Nam Dương chúng ta bị điều tra đến mấy lần rồi? Rốt cuộc là ai đã gây chuyện, đứng ra đây cho ta."
Đương nhiên bà biết rằng đây không phải kiểm tra bình thường mà là đã đắc tội với lãnh đạo cấp trên.
Hồ Phỉ Phi là người sợ hãi đầu tiên.
Nàng nghĩ đến Từ Linh, không thể nào...
Mặc dù hôm qua số lần của họ hơi nhiều.
Từ Linh nói mấy lần là được rồi, rất mệt mỏi, nàng không chịu buông tha.
Nhưng cũng không đến nỗi vì lý do như vậy mà đến kiểm tra họ chứ.
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, cô suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hồ Phỉ Phi: "Tổng giám đốc Hồ, là cậu phải không?"
Hồ Phỉ Phi:.....???
Lão Tổng giám đốc Hồ ngay lập tức bị lời nói đó gây chú ý.
Bà giơ chiếc gậy lên: "Ta đánh chết con!"
Hồ Phỉ Phi;.....
Vốn là anh em ruột thịt, sao lại nhẫn tâm ra tay tương tàn như thế.
Phó giám đốc Lâm, cậu làm như vậy mà được hả?
Tổng giám đốc Hồ chịu oan ức suýt chút nữa thì bị đánh cho khập khiễng.
Vấn đề ở chỗ buổi sáng đánh xong, đến chiều nàng còn phải tiếp đón đoàn kiểm tra.
Hôm nay Hồ Phỉ Phi ăn mặc rất tươm tất chỉnh tề, cũng không dám trang điểm.
Tất cả nhân viên tiếp đón đều mặc đồng phục.
Trước khi đến Từ Linh đã thông báo trước.
- - Cô chú ý một chút, lần này không tra ra được vấn đề là không thể được!
Lời đã nói như thế rồi, còn có thể không chú ý sao?
Cũng đã lâu Phùng Yến không đến Nam Dương.
Vừa ra tay đã mang theo sát khí.
Bên cạnh bà là hai thư ký, tay cầm bản quy chế thuế vụ mới ban hành, tra từng điều một.
Đúng là một điều cũng không bỏ qua.
Tổng giám đốc Hồ lau mồ hôi, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, đúng là muốn phát điên lên: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Lâm Tiêu Tiêu;.......
Lần này kiểm tra là đúng một ngày.
Mà Phùng Yến còn chẳng nể mặt.
Bà mang theo dáng vẻ sắt đá lạnh lùng nhìn Tổng giám đốc Hồ: "Tổng giám đốc Hồ, không nói linh tinh nhiều, tốt cho cả tôi và cô."
Hồ Phi Phi nước mắt dàn dụa đi gặp Từ Linh.
Từ Linh không nhìn nàng.
Đây là lệnh Cao Tịch Huy hạ xuống.
Sư phụ còn không dám phản kháng, ai dám ngăn cản?
Đến buổi chiều.
Phùng Yến báo cáo với Cao Tịch Huy tiến độ một ngày "Sư phụ, lỗi lớn lỗi nhỏ tra ra được rất nhiều."
Ý tại ngôn ngoại, người muốn xử lý thế nào?
Cao Tịch Huy suy nghĩ: "Chúng ta cũng đừng làm cho không người ta không toại nguyện quá.
Đưa cho Phó giám đốc Lâm đọc."
Phó giám đốc Lâm....
Làm một vòng náo loạn lên như vậy, hóa ra vấn đề nằm ở Phó giám đốc Lâm.
Lâm Tiêu Tiêu tranh thủ lúc bên Phùng Yến báo cáo, cuối cùng cũng có thời gian cầm điện thoại.
Cô mau chóng gọi điện cho Tô Mẫn nhưng không ngờ lại toàn trong tình trạng khóa máy.
Cô nhíu mày, mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn Tô Mẫn gửi nửa tiếng trước.
- - Lúc chị nhận được tin nhắn này, Thố Thố, em đã đến trường đảng rồi.
Một tháng này phải quản lý hóa quân sự.
Ay da, quả nhiên à, chúng ta không thể quá tốt bụng được.
Dì rể tương lai tàn nhẫn quá.
Lâm Tiêu Tiêu:.....
Buổi tối hôm đó, quản lý Nam Dương mở cuộc họp khẩn cấp.
Cả công ty đều phải tăng ca.
Như sắp giáp mặt kẻ thù.
Ai còn có tâm tư xem mắt hay không.
Buổi tối, khi Phùng Yến và từ Linh trở về văn phòng, Cao Tịch Huy đang ngồi vắt chéo chân, xem báo uống trà.
Tiểu Tương lấy một đĩa CD bên cạnh ra "Đây hình như là bài hát mới nhất".
Rồi cô bỏ vào.
Tiến nhạc vang lên ầm ầm "Woa! Đưa tay của mọi người lên.
Lên cùng tôi nào, say hi!!!"
Tiểu tương bị dọa đến co rúm.
Cao Tịch Huy làm nước trà đổ lên tay.
Tiêu Tương mau chóng lau, lấy khăn tay ra.
Phùng Yến và Từ Linh nhìn nhau, cảm thấy tâm tình sư phụ không tồi, có thể nói chuyện được.
Gõ cửa, đi vào phòng.
Phùng Yến báo cáo chi tiết với Cao Tịch Huy về cuộc điều tra hôm nay.
Từ ngữ vô cùng thận trọng, miêu tả hết sức chi tiết.
Báo cáo xong.
Bà và Từ Linh đều nín thở chờ đợi Cao Tịch Huy nói.
Cao Tịch Huy đặt cốc xuống, dựa lên sofa nhìn lên hai con người đang sợ hãi.
Bà đưa tay lên, học theo DJ trong CD: "Đưa tay của mọi người lên.
Lên cùng tôi nào, say hi!!!"
Phùng Yến:....
Từ Linh:.....
Trời xanh ơi.
Sư phụ có phải đến thời kỳ mãn dục nữa không??? Đúng rồi đúng không?? Nhất định là đúng rồi??
Rõ là như vậy nhưng Phùng Yến và Từ Linh không thể phụng mặt kết hợp được.
Tiểu tương vào phòng, nhìn thấy tay Cao Tịch Huy, hai khuôn mặt đóng băng y như nhau Phùng Yến và Từ Linh cũng đang phối hợp vẫy tay.
Cô ngơ người cả nửa ngày.
Đang làm cái gì vậy???
Vẫy tay xong.
Cao Tịch Huy nhìn Từ Linh: Linh nhi, Mẫn Mẫn đi trường đảng rồi, quân đội quản lý hoàn toàn, một tháng này không gặp được Lâm Tiêu Tiêu.
Con nói xem liệu nó có oán hận ta không?"
Từ Linh vẫn giữ nụ cười: "Sẽ không đâu ạ."
Nội tâm: Nhất định phải oán hận, không chừng Mẫn Mẫn đã bắt đầu đâm kim lên người rơm rồi.
Cao Tịch Huy uống một ngụm trà tiểu Tương mới pha "Con thân làm sư phụ, cũng đừng không hợp tình hợp lý.
Đúng rồi, ta nhớ lão Vương canh giữ phía sau hậu viện, có một cấi hố chó, ngày trước tình nhân hẹn hò đều chui ra từ đó.
Con thích hợp tiết lộ cho Mẫn Mẫn, làm một sư phụ thật hiền lành ấm áp."
Từ Linh:.....
Cô chẳng muốn làm một sư phụ hiền lành ấm áp.
Phùng Yến nhìn Từ Linh một cái, Từ Linh gật đầu: "Vâng."
Cao Tịch Huy xua xua tay "Được rồi, con về trước nghỉ ngơi đi.
Ta còn có lời muốn nói với sư phụ con."
Từ Linh thở phào, mau chóng lui ra.
Người vừa đi.
Phùng Yến bước đến rót thêm trà cho Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy nhìn bà: "Có phải con muốn hỏi ta sao lại để Từ Linh đi? Ay, ta không thể không đề phòng.
Con cần phải biết, gió bên ngoài làm sao so với tình cảm thầy trò chúng ta được."
Phùng Yến:.....
Bà không ở đây mấy tháng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?