- - Con đã làm sai, chị ấy không cần con nữa.
Giọng nói nhỏ của Tô Tịnh An đầy ủy khuất và đau thương trực tiếp đâm thẳng vào trái tim lão Hoàng.
Bàn tay to đầy những nếp nhăn của bà vuốt tóc Tô Tịnh An, ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy là do bà một tay dẫn dắt, không cần biết bây giờ bà đã biến đổi trầm ổn bình tĩnh bao nhiêu, biết che dấu tình cảm của mình.
Nhưng lão Hoàng chỉ nhìn một cái là phát hiện ra sự đau khổ trong ánh mắt bà, từng đốm nhỏ một rồi kết thành một mảng.
Thở dài nặng nề, lão Hoàng chỉ nói ra một câu: "Biết sai thì có thể sửa."
Tình cảm dù sao cũng là chuyện của hai người.
Dù bà là thầy cũng không thể nói nhiều.
Mọi người đã vào bàn tiệc.
Nhiều năm không gặp, đến hôm nay hội họp lại, tất nhiên những câu chuyện kể ra cũng không hề ít.
Lúc đầu còn là rượu trắng sau đó thì sợ không thoả mãn, cứ từng thùng từng thùng bia được chuyển vào trong phòng.
Bí thư chi đoàn hồi ấy giờ đã về quê làm nông, ông hút điếu thuốc nhớ lại: "Ay da, đừng nhắc nữa.
Hồi đó lão Huy chỉ là thành phần tội phạm trong lớp.
Tôi còn nhớ có lần chỉ vì tôi cùng một bạn nam lớp khác bắt nạt An An mà bà ấy cầm cái cuốc đuổi theo đến hai dặm."
"Còn không phải sao? Ai mà không biết hai người họ tốt thế nào cơ chứ.
Lão Huy bảo vệ An An như thế, bao nhiêu người theo đuổi đều bị đuổi về hết."
"Không phải sao, cứ như hổ mẹ bảo vệ con vậy."
..............
Cao Tịch Huy là tiêu điểm của nhóm người, từ khi còn trẻ đã như vậy rồi.
Bà hút thuốc, một tay đặt lên sau ghế, cong môi cười.
Biểu hiện bên ngoài là cười nhưng chén rượu dốc vào miệng mới biết bà đau khổ đến dường nào.
Tô Tịnh An chỉ cúi đầu.
Chuyện cũ như thủy triều, từng đợt ập tới, bà sắp ngạt thở rồi.
Rượu xong, bắt đầu ca hát nói chuyện.
Tuổi tác lão Hoàng đã cao, không thể vui đùa cùng đám học trò được nên mấy người học trò cùng nhau tiễn bà lên xe.
Trước khi xe khởi hành, lão Hoàng vỗ lên tay Tô Tịnh An, nhìn bà chăm chăm: "Cứ từ từ."
Tô Tịnh An hiểu ý bà, nhẹ nhàng cười rồi gật đầu.
Đứa trẻ này.
Lão Hoàng cảm thán.
Từ nhỏ đã như vậy, bất luận là xảy ra chuyện gì cũng đều giấu kín trong lòng, dù có ủy khuất có đau lòng cũng vẫn cười nhẹ nhàng đối diện với người khác.
Từ dịu dàng dường như ra đời để dành cho bà.
Bà ấy để cho người khác được vui vẻ, còn bản thân bà thì sao chứ?
Uống đến hơn mười một giờ.
Tốp năm tốp ba bắt đầu giải tán.
Thời gian này Cao Tịch Huy đang ở trường đảng dạy học, bà không cần đi.
Tô Tịnh An rời đi.
Trước khi đi bà nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng hề liếc nhìn bà.
Đau đớn, Tô Tịnh An nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Vừa rồi bà chưa cảm thấy say nhưng giờ cơn say lại bắt đầu nổi lên.
Bên cạnh bà là tiểu Lưu - người năm đó đã từng theo đuổi bà.
Đã tuổi này rồi nhưng tiểu Lưu nhìn bà vẫn còn đỏ mặt: "An An.
Bà đi đâu? Để tôi tiễn bà nhé."
Tô Tịnh An lắc đầu: "Không sao."
Lời vừa nói xong, Tô Mẫn cách đó không xa đi tới.
Nàng nhìn Cao Tịch Huy một bên, lại nhìn dì, trực tiếp đi qua đó, chặn tiểu Lưu lại: "Dì, dì uống nhiều rồi à?"
Bên Cao Tịch Huy, tiểu Tương cũng đi tới.
Tiểu Tương đỡ Cao Tịch Huy, có chút lo âu: "Sao lại uống nhiều như vậy? Mau về uống thuốc thôi."
Uống thuốc?
Tô Tịnh An quay đầu lại nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy một tay ôm lấy phần dạ dày, trán rỏ mồi hôi.
Đúng là không như hồi trẻ nữa.
Thiếu niên khí chí phấn chấn một thời nay tóc mai đã bạc rồi.
"Hay là về chỗ con nghỉ ngơi một lúc đã."
Tô Mẫn nhìn thấy dì không nỡ.
Tô Tịnh An lắc đầu: "Không sao đâu, ta về trước."
Bà cố gắng chống đỡ đi ra ngoài, gió thổi quét qua khóe mắt, có dòng nước mắt óng ánh.
Tô Mẫn vừa nhìn, lòng đau quặn thắt.
Rất nhanh sau đó thư ký của Tô Tịnh An đã đến.
Cô mở cửa xe, nhìn Tô Tịnh An, lại ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy, thở dài thườn thượt: "Cục trưởng Tô."
Thư ký của Tô Tịnh An là người có năng lực nổi tiếng trong cục, tên là La Hân.
Năm đó, một đơn vị nước ngoài đã chi rất nhiều tiền để mời cô, nhưng cô không đi.
Cô có tính cách mạnh mẽ điển hình.
Lãnh đạo bình thường nhìn cô không thuận mắt, chỉ độc nhất có Tô Tịnh An, cô đã ở bên bà năm năm rồi.
Tô Tịnh An lên xe.
Qua cửa sổ xe, bà thấy tiểu Tương dìu Cao Tịch Huy, nhẹ nhàng thở dài.
Tiểu Tương cũng đau lòng cho Cao Tịch Huy.
Cô dìu bà về phòng làm việc, dìu bà nằm lên giường, cởi giày ra: "Muốn uống thuốc giải rượu không?"
Cao Tịch Huy một tay che mặt, nhàn nhạt nói: "Cô đi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Tương không yên tâm.
Cô đi đến phòng vệ sinh, lấy một chậu đựng nước, đặt bên giường Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, nếu người muốn nôn thì bên này có chậu.
Tôi ở ngay bên cạnh."
Cao Tịch Huy không nói gì.
Tiểu Tương nhìn bà, thở dài rồi đi ra.
Thời khắc đóng cửa lại.
Cao Tịch Huy bỏ cánh tay xuống, khóe mắt toàn là vệt nước mắt.
Lãnh đạo chính là lãnh đạo.
Cho dù hôm qua có tiều tụy thảm hại thế nào thì ngày hôm sau Cao Tịch Huy vẫn có tinh thần hăng hái lên lớp dạy học như cũ.
Điều không ngờ tới là, vào buổi chiều Cao Tịch Huy đang lắc lư uống trà thì lão Hoàng đến.
Cao Tịch Huy lập tức đứng lên: "Sao người lại đến đây?"
Bà dìu lão Hoàng.
Lão Hoàng cười híp mắt: "Đây chẳng phải là nghe nói con giảng bài chấn động cả trường sao? Nên thay mặt lãnh đạo trường đến xem xem, tặng con hoa hồng lớn."
Trên tay bà cầm bông hoa vừa hái từ bên ngoài.
Cao Tịch Huy nhận lấy, nhìn rồi muốn bật cười.
Đúng là một người già trẻ thơ mà.
Lão Hoàng: "Tiểu Huy, ta có đánh tiếng với bên cục các con, để con trì hoãn ở lại đây thêm nửa tháng."
Cao Tịch Huy ngơ ngẩn: "Công việc của con...."
Mặc dù bà rất thích khung cảnh vườn trường nhưng công việc của bà không phải ai cũng có thể đảm nhận được, cả đống công việc vẫn đang chờ bà giải quyết.
Lão Hoàn rất có khí phách: "Cái này con đừng lo.
Ta có sắp xếp cả rồi."
Cao Tịch Huy nghe xong thì nhẹ nhõm.
Ân sư đã phối hợp với bên cục xong, đương nhiên bà đồng ý ở lại lâu.
Chỉ là.....!ân sư phối hợp thế nào vậy?
Lão Hoàng cười nhẹ: "Ban ngày con lên lớp, buổi tối về cục làm việc, thế nào hả?"
Cao Tịch Huy:....
Lão Hoàng động đậy cổ: "Mùa thu năm nay có hoạt động rèn luyện quân đội trên toàn quốc.
Con phải mang theo đội cho ta, Đại Mã dưới quyền đều là học trò của con, con điều binh khiển tướng cũng thuận tiện.
Đúng rồi, ta còn có thêm một trợ thủ nữa.
Bây giờ con cùng ta đi nhận nào."
Cao Tịch Huy cảnh giác: "Là ai ạ?"
Lão Hoàng nhìn bà chăm chăm: "Đủ lông đủ cánh rồi đến ta cũng muốn nghi ngờ?"
...................
Cao Tịch Huy cả đời này chẳng sợ ai cũng chẳng phục ai, chỉ có người duy nhất là lão Hoàng.
Thật sự giống như sự tồn tại của mẹ đẻ bà vậy.
Thời còn trẻ đã giúp bà giải quyết bao nhiêu chuyện, đến khi trung niên lại giới thiệu cho bà nguồn nhân lực.
Có thể nói Cao Tịch Huy của ngày hôm nay không thể thiếu sự bồi dưỡng vun trồng của lão Hoàng.
Bà đương nhiên không dám hỏi nhiều.
Đã lâu Cao Tịch Huy không làm tài xế cho người khác.
Tiểu Tương ngồi phía sau, hồn bay phách lạc: "Hay là cứ để tôi lái xe đi."
Cao Tịch Huy quăng chìa khóa xe: "Cô gái già như cô ở khuôn viên trường rộng lớn như thế này mà không đi yêu đương, cứ mãi theo ta làm gì?"
Tiểu Tương: "Tôi phải theo sát từng bước chân của Cục trưởng Cao."
Ý tại ngôn ngoại, người còn chưa yêu đương, tôi yêu đương cái gì?
Cao Tịch Huy trợn mắt nhìn cô, kéo theo lão Hoàng xuất phát.
Cô gái bướng bỉnh này càng ngày càng không đáng yêu rồi.
Sau này bà đúng là phải suy tư âu lo cho chuyẹn chung thân đại sự của cô rồi.
Không thể cả đời như bà được nhỉ?
Trên xe, lão Hoàng nhìn cây cỏ hoa lá ngoài cửa sổ cảm khái: "Đúng là già rồi, xung quanh biến đổi quá lớn.
Mỗi năm đều như vậy, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ dáng vẻ thời trẻ đó của các con."
Cao Tịch Huy cười nhẹ: "Có phải là rất đẹp không ạ?"
Ở cùng với ân sư, bà cũng thả