Nhìn những giọt nước mắt của Cao Tịch Huy, nụ cười của Tô Tịnh An dần tắt, bà bước tới và nhìn Cao Tịch Huy một cách đau lòng: "Tại sao chị lại khóc?"
Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy.
Nhưng nơi mềm yếu nhất trong trái tim bà là nước mắt của Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy là một người mạnh mẽ, người ngoài rất ít khi thấy bà ấy khóc, nhưng Tô Tịnh An biết sự mềm yếu ttong trái tim bà ấy, mỗi khi bà ấy khóc bà chắc chắn sẽ nhẹ nhàng dỗ dành.
Đó là hơi ấm mà bà đã khuyết thiếu từ khi còn nhỏ, dường như cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ chỉ có Tô Tịnh An mang lại hơi ấm cho Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy ôm lấy Tô Tịnh An, ôm chặt bà như muốn hoà tan bà vào trong cơ thể mình.
Hai người bọn họ cũng biết quá rõ, nhìn thấy bà ấy như vậy, Tô Tịnh An thở dài một hơi: "Anh ấy đã nói rồi."
Cao Tịch Huy mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào: "Sao em không nói gì..."
Mặc kệ năm bốn mươi lăm tuổi rốt cuộc mình tàn nhẫn cỡ nào, Cao Tịch Huy cũng không tin, nếu bà ấy nghe thấy những điều như vậy vào thời điểm đó, bà ấy sẽ không cảm thấy có lỗi với bà.
Tay Tô Tịnh An nhẹ nhàng chạm vào lưng Cao Tịch Huy, nhẹ giọng nói: "Đời này, em đã nợ chị quá nhiều rồi.
Nếu cả đời này chị không tha thứ cho em, em đáng bị như vậy...!Chỉ là em không muốn dùng những tình cảm khác để trói chặt chị."
"Đó là tình ảm khác sao?" Trái tim của Cao Tịch Huy đau đớn vô cùng: "Không yêu thì làm sao mà buồn, làm sao có thể cảm thấy đau khổ, thà một mình vượt qua tất cả chứ?" Bà ấy nắm lấy cổ tay Tô Tịnh An, Tô Tịnh An muốn rút tay lại nhưng bị bà ấy ấn mạnh.
Trách không được.
Những năm này, trên tay bà luôn mang một chuỗi vòng tay đơn giản và thanh lịch.
Cao Tịch Huy trước đây không quan tâm đến điều đó, nhưng bây giờ, khi bà ấy tháo chiếc vòng ra, nhìn dấu vết mờ nhạt, hơi thở gấp gáp, trái tim và cơ thể đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa.
Năm tháng đã trôi qua.
Dấu vết không còn rõ ràng nữa.
Biến thành một màu trắng lờ mờ...
Dường như đã không còn được nhìn thấy dấu vết mãnh liệt trên đó nữa, nhưng Cao Tịch Huy biết Tô Tịnh An lúc đó đã phải chịu đau đớn thế nào, một người luôn trân trọng và nâng niu cuộc sống...!Trong lòng phải chịu bao nhiêu áp lực mà sẽ đi đến bước này.
Tô Tịnh An dựa vào Cao Tịch Huy: "Từ nhỏ đến lớn, em là một người lạnh lùng, dù là gia đình hay bạn bè, mọi người xung quanh em đều nói rằng em sẽ không bày tỏ, sẽ đẩy mọi người ra ngoài, sẽ không được yêu thích.
Nhưng em...!em không biết phải làm gì cho đến khi gặp được chị." Bà nhìn Cao Tịch Huy, bà vẫn có thể nghĩ đến dáng vẻ kiêu kỳ và quyến rũ của bà ấy khi còn trẻ: "Chị cứ như vậy không màng tất cả thâm nhập vào cuộc sống của em, yêu em, em đã không thể sống thiếu nó nữa."
Đã bao nhiêu năm rồi.
Tô Tịnh An chưa bao giờ nói những điều như thế này với Cao Tịch Huy, nói về những tình cảm trong lòng.
Khi hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian là Cao Tịch Huy biểu đạt, Tô Tịnh An luôn mỉm cười nhẹ nhàng và chăm chú lắng nghe, bà thường nhìn Cao Tịch Huy bằng đôi mắt trầm lặng đó và chú ý đến từng cử động của bà ấy.
Trong lòng Cao Tịch Huy rất hưởng thụ, bà ấy có thể nói cho bà biết tất cả những cảm xúc của mình, khổ sở, vui vẻ, tức giận...!Chỉ cần Tô Tịnh An ở đây, bà ấy sẽ cảm thấy ấm áp.
Thế nhưng chính là An An, đã che chở cho bà ấy từ đầu đến cuối.
Cho đến bây giờ, bà vẫn cảm thấy mắc nợ bản thân.
Suýt rửa mặt bằng nước mắt.
Cao Tịch Huy ôm Tô Tịnh An khóc hồi lâu, Tô Tịnh An nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của bà ấy: "Được rồi, đừng buồn nữa, hửm? Quá khứ đã qua, tương lai chúng ta sẽ sống thật tốt."
Cao Tịch Huy gật đầu, Tô Tịnh An vẫn giống như thời niên thiếu dùng tay gãi gãi mũi bà: "Ăn thôi, chị có đói không?"
Cao Tịch Huy gật đầu.
Trong mười chín năm dài trước đó, họ đã không có mặt trong cuộc đời của nhau, nhưng họ chưa bao giờ rời xa.
Giờ tôi mới thấy rằng cả hai đều vô cùng trân quý.
Sau tất cả, tính cách và tuổi tác của Tô Tịnh An còn đó, còn nhiều thứ vẫn không thể buông bỏ.
Cao Tịch Huy thì không phải vậy, Trí nhớ của bà ấy trống rỗng.
Hiện nay, bà ấy đối xử với Tô Tịnh An chỉ bằng tình yêu nồng nàn và nỗi đau sâu sắc.
Bà ấy hận không thể cho bà tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Lúc ăn cơm.
Cao Tịch Huy ôm Tô Tịnh An, bà ấy không cảm thấy quá nóng, dùng sức ôm chặt bà, khăng khăng giống như một đứa bé lớn, để bà đút thức ăn từng miếng một.
Tô Tịnh An nhìn bà: "Trước kia chị đã từng bị cảm mạo nóng sốt như thế này."
Gần đây, Cao Tịch Huy mang thắt lưng, bà ấy cũng dần nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào trước kia.
Cao Tịch Huy ăn uống vui vẻ: "Không biết cơ thể chị thế nào rồi.
Dù sao lúc đó, mỗi năm chị cũng bị cảm mạo nóng sốt một lần.
Chị thỉnh thoảng dựa vào em và cảm thấy rất tốt."
Là cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Tịnh An nhìn bà ấy, ánh mắt dịu dàng gần như chảy ra nước: "Chị nghỉ ngơi sớm đi, Mẫn Mẫn nói ngày mai sẽ đưa chúng ta ra nước ngoài chơi."
Hả?
Cao Tịch Huy đột nhiên ngồi dậy: "Có thể hoạt động sao?"
Ở cấp bậc của bọn họ, việc ra nước ngoài cần nhiều cấp phê duyệt và nộp đơn.
Tô Tịnh An cười nhẹ: "Đã nộp thủ tục xong xuôi.
Vì nguyên nhân sức khỏe của chị, tổ chức cho rằng đi xem bệnh sau đó điều trị theo dõi, nên đặc biệt bật đèn xanh."
Cao Tịch Huy gật đầu, có chút mong chờ: "Không ngờ, chị cũng có thể ra nước ngoài."
Vào thời đại của họ khi đó có thể dạo quanh đất nước non sông tươi đẹp một lần vũng đủ rồi, ai ngờ lại còn có thể ra nước ngoài?
Ban đêm.
Tô Tịnh An đun nước bưởi mật ong làm ấm bụng, đút cho Cao Tịch Huy uống như một đứa bé, Cao Tịch Huy nhìn bà, Tô Tịnh An đang mặc đồ ngủ, tóc dài quấn khăn choàng, trên người bà thoang thoảng hương thơm.
Góc độ này vừa phải, để cho bà ấy thấy một thoáng cảnh xuân, trái tim bà rung động, mạnh mẽ đưa tay kéo người qua, hôn thật sâu.
Kiểu thân mật này thường có khi còn trẻ.
Bây giờ, cơ thể đã cô đơn tịch mịch lâu như vậy chợt được tưới nhuần, Tô Tịnh An hưng phấn mà run rẩy chịu không nổi.
Cao Tịch Huy đương nhiên cũng cảm thấy sự căng thẳng của bà, bà ấy siết chặt vòng tay: "Bất kể thời điểm nào, chị vẫn là một người rất truyền thống."
Trong ấn tượng truyền thống xưa nay của bà, không có chứng nhận, không có phòng tân hôn,, làm sao có thể đi trước? Còn không phải là lưu manh đùa giỡn sao?
Vì vậy, sau khi tỉnh lại, tam quan của vị cán bộ kỳ cựu này bị ảnh hưởng nặng nề, bà cảm thấy thế giới đang hỗn loạn, Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu, Tiểu Tương...!Đó là lý do để họ có thể thân thiết với nhau như vậy, chúng phải được lựa chọn cẩn thận.
Đúng vậy, thật không ngờ từng cái một lại trở nên tồi tệ như vậy.
Đêm luôn thảnh thơi, hai người ôm nhau, lòng thảnh thơi hồi lâu.
Cao Tịch Huy chậm rãi nói: "Nếu khi đó ở bệnh viện chị không bao giờ tỉnh lại thì sao?"
Đây là một vấn đề mà bà ấy thường xuyên nghĩ đến trong