Năm tháng êm đềm.
Hiện tại chỉ có bốn chữ này, mới có thể hình dung đúng nhất tâm tình của Tô Tịnh An.
Khổ sở thống khổ tưởng niệm nửa đời người, nàng cuối cùng lại cầm tay của người kia, ngoại trừ hạnh phúc, nàng không có cái gì có thể nghĩ.
Hơn cả hạnh phúc.
Tô Tịnh An cũng khó tránh khỏi sẽ lo lắng, bác sĩ nói qua, Cao Tịch Huy ký ức trống rỗng cũng chỉ là tạm thời, theo thời gian khôi phục, cuối cùng rất có thể nhớ lại trước đó.
Nhớ lại trước đó......
Tô Tịnh An sững sờ nhìn Cao Tịch Huy, nếu như bà thật sự nhớ ra, liệu rằng sau khi nhớ ra mọi tổn thương thì có đối xử với mình ngạo nghễ lãnh đạm hay không?
Có được rồi lại sợ sẽ mất đi...
Đau đớn này Tô Tịnh An không thể chịu lần thứ hai được.
May mắn thay, Cao Tịch Huy tính tình vẫn trẻ con như thế, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, không còn đi làm nên áp lực cũng không còn lớn nữa, cũng đã dần dần trở nên quen thuộc hơn với Tiểu Tương và Mẫn Mẫn, không có chuyện gì làm thì tán gẫu vài câu, mỗi ngày trôi qua cũng rất thoải mái.
Sáng sớm.
Tô Tịnh An vội vàng đến cơ quan, có một số việc gấp cần phải giải quyết.
Tô Mẫn đã tới, nàng mua cá tới, đồng ý với Cao Tịch Huy sẽ làm món cá luộc cho bà.
Tiểu Tương cũng đã tới, giúp Cao Tịch Huy chăm sóc cây cảnh và hoa, Cao Tịch Huy giống như là đại gia dựa vào sô pha, bà nhìn nhìn Tiểu Tương: "Tiểu Tương, ta đã nói rồi, vị trí của ta bây giờ đã có người thay thế, ta không phải là cấp trên của cô nữa, cô không cần mỗi ngày đều chạy qua chỗ ta.
Không phải là mấy ngày nay cấp trên sẽ bổ nhiệm người mới hay sao? Cô còn không mau chóng đi nghe ngóng một chút tin tức đi?"
Vị trí quan trọng như thế, tất nhiên sẽ không bởi vì bà mà để trống lâu, hôm nay cấp trên sẽ phái người đến thay thế, tất nhiên Tiểu Tương cũng phải vội vàng làm việc, nhưng cô lại không hề nghỉ ngơi mà chạy đến đây.
Tiểu Tương giả vờ không nghe thấy, tiếp tục tưới hoa.
Cao Tịch Huy nhìn cô, lại nhìn Tô Mẫn một chút: "Thật ra ta hiểu tình cảm của hai ngươi, ta biết, trước kia ta nhất định là một lão bà tiêu sái có mị lực mới khiến cho các ngươi nhớ mãi không quên, nhưng bây giờ ta không còn giống như trước nữa, bây giờ ta giống như là một tờ giấy trắng thuần khiết, ánh mắt của các ngươi cũng nên nhìn xa một chút, không cần phải ở bên cạnh ta."
Tô Mẫn nhìn bà, "Vậy con có cần làm con cá này nữa không?"
Cao Tịch Huy: "Làm đi."
Tô Mẫn:...
Tiểu Tương sâu kín nói: "Cục trưởng Cao, tôi sẽ không quấy rầy ngài và Cục trưởng Tô đâu, tôi sẽ thu dọn nhà nhanh chóng một chút, chắc chắn sẽ không kéo dài đến khuya."
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Cục trưởng Cao từng cô đơn, lạnh lẽo và buồn tẻ, cuộc sống về đêm chỉ xem báo chí trên mạng tìm hiểu về giới trẻ, mà bây giờ...!lại trở nên háo sắc như thế.
Lần trước không phải cô chỉ lau kính hơi lâu một chút thôi hay sao, thế nhưng lại làm cho Cục trưởng Cao giống như là kiến bò trên chảo nóng, ánh mắt đấy hận không thể tóm lấy cô ném ra ngoài.
Cao Tịch Huy: "Tiểu Tương, đó là ánh mắt gì hả? Ta đã nói với cô rồi, người trẻ tuổi như cô, ta đây là muốn tốt cho cô thôi, lúc bằng tuổi cô bây giờ ta đã là lãnh đạo trẻ tuổi nhất ở khu ** rồi, nền tảng của cô không hề kém, đương nhiên phải giữ quan hệ tốt với cấp trên chứ, bình thường tất cả những lãnh đạo mới đều có tính bài trừ những người ngoài, cô không thể cứ quan tâm đến ta được, cô đó, bây giờ cũng không cần phải coi ta là lãnh đạo, không cần mỗi ngày đều chạy đến đây."
Tiểu Tương ngẩng đầu, dùng ánh mắt ẩn nhẫn lại khinh bỉ mà nhìn Cao Tịch Huy: "Ngài không biết gì à? Tân bộ trưởng mới của chúng tôi là Cục trưởng Tô đấy."
Cao Tịch Huy:...
???
Tô Mẫn thấy Cao Tịch Huy như thế, nở nụ cười, "Dì Tô cảm thấy mỗi ngày dì mỗi ngày đều ở trong nhà, trừ việc bồi dưỡng thân thể ra thì trong lòng cũng đã không còn nặng nề như trước nữa, nên bảo chúng con đừng nói cho dì biết, tại sao lại cần phải như thế chứ?"
Tiểu Tương sâu xa nói: "Có lẽ là sợ tổn thương tấm lòng người phụ nữ nội trợ này đi."
Tô Mẫn: "Tiểu Tương, sao cô lại nói lời khi dễ người như vậy chứ?"
Tiểu Tương: "Cục trưởng Cao không phải đã nói rằng tôi không cần xem bà ấy như lãnh đạo hay sao?"
Hai người kẻ xướng người họa, Cao Tịch Huy hoàn toàn không thể chen miệng vào.
Tô Mẫn che miệng nở nụ cười: "Cô có thể coi bà ấy là bạn bè, bàn về tuổi tác thì bà ấy bây giờ còn trẻ hơn cô đấy."
Tiểu Tương nhìn Cao cục: "Muốn gọi là chị không?"
Cao Tịch Huy:...
Hai tên dê con mất dịch này.
Đúng là động thủ trên đầu thái tuế rồi.
*Động thủ trên đầu thái tuế: giống như việc xúc phạm vào người có quyền lực hơn mình hay đại loại thế.
Hai người dùng mắt nhỏ nhìn trừng trừng Cao Tịch Huy, nếu như là trước kia, nếu hai người dám nói lời này nhất định sẽ bị bắt dọn nhà, nhưng hôm nay Cao Tịch Huy tuy rằng cắn chặt răng, nhưng nhìn lại không giống như đang phát cáu.
Lúc sau ở trong bếp hai người nhỏ giọng nghị luận.
Tô Mẫn: "Chuyện gì xảy ra vây, thấy dì như vậy thì đúng là thật sự chưa khôi phục."
Tiểu Tương: "Đúng vậy...!Nếu như là trước kia, cho tôi tám trăm cái lá gan tôi cũng không dám nói vậy với Cục trưởng Cao."
Tô Mẫn: "Ai...!Có đôi khi tôi hi vọng dì lập tức khôi phục trí nhớ, có đôi khi lại muốn dì cứ như vậy cả đời cũng tốt."
Tiểu Tương gật đầu, cô đang muốn nói chuyện, điện thoại di động lại kêu lên, cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt lập tức đỏ lên.
Tô Mẫn nở nụ cười: "Đi đi."
Không cần phải nói, nhất định là La Hân.
Hai người này không hổ là đều đi theo lãnh đạo, người này so với người kia đều khí thế hơn người.
Bình thường thì nhìn đều yếu đuối, nhưng lúc hành động lại nhanh hơn so với bất kì ai khác.
Lúc Tiểu Tương đi từ trên lầu xuống trực tiếp nhấc chân đá La Hân một cái, chân này của cô đã từng tập luyện qua, La Hân cười cười chạy lên phía trước một chút: "Làm cái gì vậy, lại còn thẹn thùng?"
Tiểu Tương từ trước đến giờ chưa thấy người phụ nữ nào như vậy, giống như nói một câu đàng hoàng thì sẽ mất mát gì vậy đấy, vốn dĩ gửi tin nhắn gọi cô xuống dưới rất đơn giản, qua miệng của cô ấy liền biến thành--- xuống dưới, người phụ nữ làm cho em ham muốn đắm say đến rồi.
Tiểu Tương nhìn thấy mặt đỏ tim run, La Hân thì lại thích nàng như vậy, "Trước kia em đi theo Cục trưởng Cao luôn luôn giống như bà cụ non vậy, sau khi gặp được chị, chị cũng đã mang em trở về một chút năm tháng xanh tươi rồi."
Tiểu Tương cúi đầu, mím môi nở nụ cười.
Trên lầu, Cao Tịch Huy nhìn xuống dưới, bà lắc lắc đầu, thở dài: "Đúng là thói đời, thói đời mà."
Bà chưa từng nghĩ tới, Tiểu Tương đi theo bà nhiều năm như thế lại bị La Hân dùng một chiêu bắt mất.
Tô Mẫn vui tươi hớn hở: "Bây giờ người trẻ tuổi không phải đều như vậy sao? Không giống với các dì ngày xưa nữa rồi."
Nàng biết Cao Tịch Huy nhất định là chịu không nổi, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận được.
Cao Tịch Huy suy nghĩ một lát: "Như vậy cũng là chuyện tốt, nếu như trước kia ta cũng vượt qua được thời đại, nhanh chóng ngủ với dì con thì những chuyện sau đó cũng không có nữa."
Tô Mẫn:...
Đang nói, cửa bị mở ra, Tô Mẫn ngẩng đầu nhìn, trên tay Tô Tịnh An mang theo hoa quả, mỉm cười đi đến.
Phụ nữ khi yêu đúng là khác biệt so với lúc trước.
Tuy rằng trước kia Tô Tịnh An đã vô cùng ôn nhu, nhưng so với bây giờ vẫn còn kém hơn rất nhiều, bây giờ trong mắt đều là ý cười, nhu tình như nước quấn quanh, cả người đều tản ra hào quang ấm áp.
Tô Tịnh An và Cao Tịch Huy có phong cách lãnh đạo không giống nhau, Cao Tịch Huy là mạnh mẽ cương quyết, ngày bình thường nhìn bà lúc nào cũng cười tủm tỉm đấy, nhưng lúc tức giận lên, đừng nói là cấp dưới, ngay cả lãnh đạo cũng bị làm cho chùn bước vài phần.
Tô Tịnh An lại thuộc phái ôn nhu, lúc vừa tới, lãnh đạo còn lo lắng bà không quản lý được đội ngũ, không nghĩ tới lại quản lý vô cùng tốt, mỗi người một phong cách riêng, một ưu điểm riêng.
Tô Mẫn làm xong cá, xoa xoa tay: "Con đi đây."
Tô Tịnh An nhìn nàng, "Gấp gáp như thế làm gì? Cơm cũng đã làm xong rồi, không ở lại ăn cùng nhau sao?"
Tô Mẫn nhìn Cao Tịch Huy đang rót rượu, hạ thấp giọng: "Con không ở lại được, dì ấy kìa, bây giờ chỉ nghĩ muốn đơn độc ở chung với dì thôi."
Tô Tịnh An bất đắc dĩ nở nụ cười, cái người này, không biết bị làm sao, cứ trêu chọc mấy đứa nhỏ, ai tới thì Cao Tịch Huy cũng đều có thể trêu đùa người ta một phen.
Tô Mẫn đi.
Cao Tịch Huy cầm cái chai đi tới, hai tay bà ôm chặt thắt lưng Tô Tịnh An: "Người đâu rồi? Sao lại rời đi?"
Tô Tịnh An nhìn bà mà buồn cười, "Còn không phải là do chị sao?"
Cao Tịch Huy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tịnh An: "Chị nghe nói em đã thay thế vị trí của chị rồi?"
Giọng nói này của bà, người bình thường nghe đều phải sợ hãi.
Tô Tịnh An cười nhạt: "Chị bây giờ đều là của em, còn có gì quan trọng hơn nữa sao?"
Cao Tịch Huy:...
Người phụ nữ này.
Trước khi ăn cơm, Cao Tịch Huy cười tủm tỉm nhìn bà, "Chị nghe nói trước khi ăn cơm, người trẻ tuổi bây giờ hình như đều phải thực hiện một nghi thức cảm ơn đấy?"
Nghi thức gì?
Tô Tịnh An nghĩ rằng Cao Tịch Huy lại muốn chuẩn bị tâm tư gì đó, Cao Tịch Huy đã ôm chặt bà, hôn một cái, "Đây là nghi thức."
Tô Tịnh An:...
Cao Tịch Huy nhìn bộ dáng này của Tô Tịnh An, nở nụ cười, bà rót rượu: "Gần đây bận nhiều việc, buổi chiều có phải em cũng muốn trở lại làm việc đúng không? Rượu này em cũng đừng uống, này, còn