Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com
Chương 83: Ba mươi Tết.
Chúc Vưu đã quên là mình để nhóm Bách Lý Qua ở đâu từ lâu rồi, nhưng hắn từng đe dọa Bách Lý Qua, bảo họ ở yên không được lung tung.
Tuy cái danh Yêu Vương của Chúc Vưu chỉ có đám đại yêu trong tháp công nhận, nhưng dù sao thì đó là cũng Yêu Vương mà! Bách Lý Qua dám không nghe lời chắc?
Bởi vậy, Chúc Vưu rất là hờ hững, rất là bình tĩnh: “Bọn họ đang ở ngay đây.”
Bùi Vân Thư nghiêm túc gật đầu.
Trên đầu y phủ một lớp tuyết dày, hoa tuyết tan, thấm ướt mái tóc và xiêm y.
Chúc Vưu nhìn đỉnh đầu y, cảm thấy Bùi Vân Thư như vậy trông rất là đẹp, thế là lén lút dùng gió bao lấy bông tuyết còn chưa chạm đất, tích lên trên đầu mình, quyết tâm để tóc mình cũng phải phủ đầy tuyết.
Bùi Vân Thư vui vẻ đi dọc khắp con hẻm nhỏ cùng hắn, đi đến cuối hẻm, lại rẽ đến một con đường khác, đâu đâu cũng là vị năm mới an lành, có người đốt pháo trúc, tiếng pháo vang lên đì đùng, từ đầu đường vang đến cuối đường, không ngơi nghỉ.
Đây là lần đầu tiên Bùi Vân Thư và Chúc Vưu được trải qua một ngày vui như vậy, Chúc Vưu không hiểu gì cả, thấy ai cũng bận bịu, hắn bèn hỏi Bùi Vân Thư: “Họ đang làm gì vậy?”
Bùi Vân Thư cũng là nửa hiểu nửa không, mờ mịt nhìn theo.
Chốn tu chân nào có năm tháng, có rất nhiều người thậm chí ngay cả tuổi của mình cũng theo dòng thời gian, dần dần lãng quên.
Bế quan nhiều thì mấy năm, ít thì mấy tháng, dòng chảy thời gian như con nước trôi, không đáng để chú ý quan tâm từng ngày. Vậy nên là, cả Chúc Vưu và Bùi Vân Thư đều chẳng biết mình bây giờ bao nhiêu tuổi, đã sống bao nhiêu năm.
Bởi vì họ chưa từng qua “năm” như thế này bao giờ.
Bùi Vân Thư đi xuyên ngõ hẻm ra phố, không quên thấp giọng gọi tên Hoa Nguyệt, Bách Lý Qua, không lâu lắm, Chúc Vưu đột nhiên siết chặt tay Bùi Vân Thư, kéo y đi về một hướng khác.
“Chúc Vưu, chờ chút, ” Bùi Vân Thư bị ép đi theo hắn, bước chân Chúc Vưu càng lúc càng nhanh, y không thể không đổi thành chạy bước nhỏ, “Chúc Vưu, chậm một chút!”
Trong giọng của Chúc Vưu chợt xuất hiện mấy phần vui sướng hiếm thấy: “Ta ngửi thấy mùi thịt gà.”
Bùi Vân Thư bị hắn kéo một đường đến chỗ bán gà, có một cô nương không thấp đang ở đó, cô nương ngồi xổm bên dưới nhìn đám gà trong lồng tre, ánh mắt thèm thuồng, phất tay hào khí nói: “Đám gà vịt này ta lấy hết! Ông chủ, cột lại hết cho ta, đúng rồi, ngươi giao đến tận nhà được không?”
Chúc Vưu cau mày, nhấc chân bước ngang qua, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống cô nương đang ngồi xổm dưới đất, “Vịt cho ngươi, gà của ta.”
Nữ tử ngẩng đầu, đang muốn mắng mấy câu, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Chúc Vưu, đột nhiên nàng giật mình, hai mắt nhìn thẳng vào Chúc Vưu, sững người.
Chúc Vưu quay đầu lại nhìn Bùi Vân Thư: “Phu quân, nàng nhìn ta kìa.”
Bùi Vân Thư nói: “Cho người ta nhìn thì làm sao?”
Nữ tử nghe được giọng Bùi Vân Thư, cứng đờ quay đầu lại nhìn Bùi Vân Thư, nàng mở mắt nhìn trừng trừng, lại đưa tay nhéo mình một cái, xác nhận đây không phải là mơ, mới không dám tin nói: “Vân Thư mỹ nhân…”
Bùi Vân Thư chợt nhìn về phía nàng, vẻ mặt kinh ngạc: “Hoa Nguyệt?”
Chúc Vưu nhìn thấy dáng vẻ kích động của hai người họ, mặc dù không nói gì, nhưng quanh người chợt phát ra khí lạnh. Đám gà vịt trong lồng tre bị khí tức của hắn thu hút, con nào con nấy đến kêu cũng không dám kêu, co đầu rụt cổ chui vào góc, lông lá run lên bần bật, còn nhanh hơn tốc độ của bông tuyết trên trời.
Ông chủ cố gắng nói mấy câu trấn an nhưng không có tác dụng, vội đến độ vò đầu bứt tai, Bùi Vân Thư cũng phát hiện ra, vội vàng kéo Chúc Vưu tránh xa đám gà.
Hoa Nguyệt nước mắt giàn giụa nhìn Bùi Vân Thư và Chúc Vưu, “Các ngươi cuối cũng đến tìm bọn ta rồi, ta còn tưởng là Vân Thư mỹ nhân và Chúc Vưu đại nhân đã quên bọn ta mất tiêu.”
Bùi Vân Thư xấu hổ cười.
Y thì chưa quên, nhưng Chúc Vưu thì không chắc.
Hoa Nguyệt lải nhải nói không ngừng miệng, kể lại từng chuyện đã xảy ra sau khi Chúc Vưu bỏ họ lại đây một cách chi tiết, bởi vì Chúc Vưu bảo họ ở lại đây, còn tưởng là Chúc Vưu chia nhóm ra, mang họ ngơ ngơ ngác ngác ra ngoài bí cảnh Thần Long trước, sau đó mới mang Bùi Vân Thư ra ngoài.
Nhưng ngờ là, họ ở đây chờ ròng rã hơn hai tháng, Chúc Vưu mãi không thấy tăm hơi!
Lúc đó Bách Lý Qua nổi giận, đập bàn nói, đây nhất định là âm mưu của Chúc Vưu, Chúc Vưu chuyển ba người họ đi, sau đó đưa Bùi Vân Thư đi trốn!
Chỉ hai người!
Hắn muốn làm chuyện xấu!
Nhưng sau khi phẫn nộ, họ vẫn không thể làm gì cả. Chỉ có thể ngại ngùng ở lại Đông Hải, chờ Chúc Vưu mang Bùi Vân Thư trở về, chờ một lần, là hơn hai tháng.
Khi ngoài phố ngập tràn không khí hân hoan vui mừng, hai yêu quái một ma tu mới biết thì ra là ở đây sắp đón năm mới.
“Năm mới phải ăn thịt ăn cá,” Hoa Nguyệt nói, “Lão tổ dặn ta đi mua thịt, hắn với Thanh Phong công tử chia ra, người đi mua rượu, người đi viết câu đối.”
Hắn nhìn Chúc Vưu đang đứng thật sát Bùi Vân Thư, chỉ cần nhớ tới chuyện hơn hai tháng nay hắn không được gặp Vân Thư mỹ nhân đã thấy nổi giận, thầm châm chọc một câu, “Uy thế của Chúc Vưu đại nhân nặng thật, làm đám gà vịt sợ đến run như cầy sấy rồi, không dám theo chúng ta về nữa, vậy phải làm sao bây giờ.”
Hắn biến trở thành hình dạng cũ, đôi mắt dâm tà chớp chớp nhìn Bùi Vân Thư, gò má hồng hào như phát sáng, quả nhiên là Hoa Nguyệt vì mỹ nhân chuyện gì cũng dám làm, ban đầu ở trong bí cảnh Thần Long bị long hồn Chúc Vưu dọa sợ tới mất hồn, bây giờ lại quên sợ, nhìn mặt Bùi Vân Thư mà nuốt nước miếng.
Bùi Vân Thư nhướng mày, phóng khoáng vỗ vỗ túi trữ vật của mình, “Ngươi quên rồi sao? Trước đó ta với Chúc Vưu đã bắt đầy một túi gà rừng của Đan Thủy tông, cái túi đó ta còn giữ đây này, đủ để cho các ngươi một ngày ăn một trăm tám mươi con.”
Hai mắt Chúc Vưu sáng rực lên, đưa tay về phía Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư lấy một cái túi trữ vật khác ra đưa cho hắn, dặn dò, “Mỗi ngày không được ăn quá nhiều, ít nhất cũng phải kiên trì được một tuần.”
Chúc Vưu gật gật đầu.
Ba người đi sau bách tính, thấy người ta mua gì, mình mua đó, qua nửa canh giờ, trong lòng ôm một đống đồ, khó khăn đi theo Hoa Nguyệt đến trạch viện đang tạm cư.
Lúc nhìn thấy Bùi Vân Thư và Chúc Vưu, Bách Lý Qua rất vui, nhưng Thanh Phong công tử vẫn mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn một cái, rồi cúi xong viết câu đối xuân tiếp.
Bách Lý Qua xách thương lên khiêu chiến với Chúc Vưu, “Ta phải dạy cho ngươi một trận, dám bắt cóc Bùi Vân Thư đi lâu như vậy!”
Hai người họ bắt đầu đánh nhau trong sân, Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt thì đi nấu nước sôi để nhổ lông gà, nước vừa sôi được một chút, mấy con gà đã được Chúc Vưu chỉ huy, tự vặt lông mình.
Bên giếng nước còn đặt một vại cá, con nào con nấy to chừng bắp đùi, Hoa Nguyệt đi giết cá, Bùi Vân Thư làm theo lời của đầu bếp gặp được trên đường chỉ cho, rửa sạch sẽ xương heo, sau đó bỏ vào một cái nồi to, ninh xương.
Hôm nay là đêm ba mươi, ngày mai là mùng một, đối với họ thì năm mới chỉ là một phần góp vui, xem mèo vẽ hổ bắt chước hàng xóm ăn tết.
Hầm canh cả một ngày, đến tối là thơm nức mũi, Bùi Vân Thư lấy mớ gia vị mà mình mới mua ra, cái nào biết thì để qua một bên, không biết thì chấm ngón tay nếm thử.
Vài lá gừng, lá nguyệt quế, vỏ cây quế, đầu bếp nói bỏ mớ hương liệu đó vào, khử mùi tanh xong rồi nấu một ngày, nấu đến khi nước canh chuyển sang màu trắng sữa, nếm thử, thơm ngon đến độ muốn suýt tự cắn lưỡi mình.
Lúc Bùi Vân Thư nếm hương liệu bị vị cay nồng đến xót cả mắt, lần sau y học khôn, chấm một chút rồi kêu Chúc Vưu và Bách Lý Qua tạm dừng, bảo Chúc Vưu nếm thay cho y.
Chúc Vưu vừa liếm thử, chưa được vài giây, đã nhíu mày, “Đắng.”
Bùi Vân Thư bừng tỉnh, “À, được rồi, các ngươi tiếp tục đi.”
Chúc Vưu không có hứng thú chơi đùa với Bách Lý Qua nữa, hắn bỏ Bách Lý Qua sang một bên, rất là vui vẻ đi theo sau Bùi Vân Thư, nhìn Bùi Vân Thư nêm nếm, thêm gia vị vào canh.
Bên kia Hoa Nguyệt giết cá xong, thở dài một hơi đi đến giếng rửa tay, vừa rửa tay xong quay trở lại nhìn, cá để trên thớt đã mất tiêu, hắn kinh ngạc đến biến sắc, nhanh chóng nhìn quanh, trông thấy đuôi mèo thoáng nhấp nhoáng trên đầu tường.
Hoa Nguyệt vô cùng phẫn nộ!
Hắn chỉ vào Bách Lý Qua mắng, chỉ vào Chúc Vưu mắng: “Trong nhà chỉ có hai người các không bận gì, ta vất vả lắm mới làm cá xong, bị mèo hoang ngậm đi các ngươi cũng không phát hiện! Còn dám tự xưng đại yêu gì nữa chứ, đại yêu gì mà cá nhà mình cũng không trông được nữa!”
Thao thao bất tuyệt mắng luôn miệng, không câu nào trùng câu nào, so với khả năng nịnh hót, thì nhờ hai tháng trải nghiệm cuộc sống trần gian, đã góp phần rèn giũa năng lực mắng người của Hoa Nguyệt.
Bùi Vân Thư đang thêm củi vào bếp, đống củi gỗ đã bị tuyết phủ một lớp dày, bị ẩm, rất khó để bắt lửa, trên mặt Bùi Vân Thư đã dính đầy tro bếp.
Nhưng y lại không hay biết gì, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hoa Nguyệt, “Hoa Nguyệt, không còn cá nữa sao?”
Hoa Nguyệt nổi giận đùng đùng, “Vân Thư mỹ nhân, ngươi nhìn hai tên đó xem.”
Bùi Vân Thư liền xoay người nhìn Chúc Vưu và Bách Lý Qua.
Chúc Vưu đang nghiêm trang cầm củi gỗ đưa cho Bùi Vân Thư, ánh mắt hắn vô tội. Bùi Vân Thư lại nghiêng người nhìn ra sau hắn, Bách Lý Qua cũng đang nghiêm trang chỉ huy Thanh Phong công tử dán câu đối, từ trên xuống dưới trái trái phải phải chỉ lung ta lung tung, sắc mặt Thanh Phong công tử đã tái xanh.
Bùi Vân Thư trừng mắt nhìn, quay đầu lại nhìn Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt đã oan ức đến nước mắt lưng tròng.
Y bất đắc dĩ, chỉ đành để Chúc Vưu thêm củi, sau đó gọi Bách Lý Qua qua, để hắn giết cá thay cho Hoa Nguyệt, y và Hoa Nguyệt thì đi lại giúp Thanh Phong công tử dán câu đối.
Thanh Phong công tử viết chữ quy củ, nhất bút nhất hoa, Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt đáng tin hơn nhiều, cầm hồ đưa tới, dán ngay ngắn.
Đúng lúc thịt heo trong nồi cũng đã ra mỡ, Bách Lý Qua luống cuống tay chân thả con cá còn đang nhảy nhót tưng bừng trên thớt vào, hốt hoảng nhấc nắp nồi lên, bị dầu bắn lên, “Vân Thư cứu ta!”
Bùi Vân Thư vội vã chạy tới, Chúc Vưu bảo vệ y sau lưng mình, dầu có bắn cũng bắn lên người hắn.
Bách Lý Qua sốt ruột muốn chết, “Phải làm sao đây.”
Bùi Vân Thư đứng sau Chúc Vưu thò đầu ra, cũng rất lo lắng, “Ngươi lật mặt thịt heo đi!”
Nhưng Bách Lý Qua vừa đụng vào nồi, trong nồi lại đột nhiên nổi lên một trận lửa, lửa cháy mãnh liệt, đốt Bách Lý Qua đến sững sờ.
Lại một phen luống cuống tay chân, cuối cùng cũng lấy được mỡ heo trong nồi ra ngoài. Người ở đây rất thích ăn bánh bột mì, lúc nhóm Bùi Vân Thư đi mua đồ thì thấy nhà nào cũng nướng bánh, Bùi Vân Thư đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, dọn nồi niêu ra, bảo mọi người tránh ra hết, sau đó cẩn thận quét đầu lên mặt chảo, lấy bánh đã chuẩn bị sẵn ra, cho trứng đã tan cùng với gia vị lên bánh, bánh rán lập tức tỏa ra mùi hương thơm nức.
Lần đầu tiên làm còn hơi lạ tay, hai mặt bánh đã chuyển sang màu vàng khô, trứng gà và gia vị vừa đủ, không có vị đắng, ngửi mùi trái lại càng khiến cho người ta thấy ứa nước miếng.
Chúc Vưu và Bách Lý Qua đứng kế bên lom lom mắt nhìn, Hoa Nguyệt và Thanh Phong công tử chạy sang, nghe thấy mùi, cũng thật sự cảm thấy đói.
Bùi Vân Thư để bánh bột mì nóng bốc khói vào trong bát, lại thêm hành lá đã cắt vụng lên mặt trứng vừa chín tới, nhìn xung quanh, “Thịt băm đâu?”
Hoa Nguyệt nuốt ực một ngụm nước bọt, chạy vào trong lấy thịt băm ra, Bùi Vân Thư
múc lấy một ít, lại quét thêm một lớp nữa lên bánh, mặt bánh chuyển thành màu sắc ngon miệng.
Thịt băm là mua từ tửu lâu về, nghe nói thịt băm của tửu lâu này là món gia truyền, rất được người dân ở đây ở ưa thích, ai nấy cũng xếp hàng đợi mua năm, sáu hộp.
Bánh bột mì nóng hổi, trứng gà thơm nức, Bùi Vân Thư cuộn bánh lại ngay ngắn, vừa cầm lên xoay người lại, lập tức gặp ngay bốn cặp mắt sáng quắc.
Bùi Vân Thư: “…”
Người đầu tiên nếm thử không phải nên là bếp trưởng đây sao?
Kẻ không biết xấu hổ nhất trong bốn người mở miệng trước, “Phu quân, ta muốn ăn.”
Chúc Vưu chỉ chỉ bánh cuốn trong tay Bùi Vân Thư, “Ngươi một miếng, ta một miếng.”
Đắc ý.
Bùi Vân Thư đưa bánh thẳng luôn cho hắn.
Những người còn lại cũng không tiện giành với Chúc Vưu, chủ yếu là giành không nổi, ba người chỉ có thể đứng trợn mắt nhìn, thấy Chúc Vưu cắn một miếng, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
“Ngon không?”
“Ngon hay không ngon?”
Chúc Vưu há to mồm, cắn hai ba ngụm nuốt hết cái bánh vào bụng, mùi bánh thơm nức mũi theo gió truyền ra, ngập tràn cả sân viện.
“Ngon,” Chúc Vưu lặp lại, “Ngon lắm.”
Hai mắt hắn nhìn Bùi Vân Thư toả sáng rực rỡ.
Những người còn lại cuống lên, “Vân Thư, thêm một cái nữa thêm một cái nữa, nếu không thì để ta làm? Trông cũng đơn giản.”
Bùi Vân Thư cũng có cảm giác đói bụng, y nhường vị trí bếp trưởng lại cho Hoa Nguyệt có chút khả năng nấu nướng, Hoa Nguyệt vội vàng quét dầu lên chảo, bắt đầu nướng bánh.
Sau khi Hoa Nguyệt quen tay rồi, nướng bánh nhanh hơn Bùi Vân Thư rất nhiều, hắn đứng thêm nhân cho bánh, người khác tự mình múc thịt băm, cuốn bánh lại cắn một ngụm lớn, vừa mềm vừa thơm, vô cùng thoả mãn.
Một cái bàn nhỏ được xếp ra, một bếp khác đang hầm canh cá, lửa được nhóm lên, tất cả cùng ngồi quây quần bên đống lửa, nhìn hoa tuyết bồng bềnh rơi xung quanh, ăn bánh nhấm rượu.
“Bữa tối chắc còn thịnh soạn hơn nhỉ?” Bách Lý Qua chờ mong, “Từ sau khi chia cắt với Bùi Vân Thư, cả tháng ta không được ăn gà rừng của Đan Thủy tông rồi. Gà rừng dưới trần gian thật sự không thể nào so được với gà rừng nuôi trong linh sơn, không dai gì cả.”
Bùi Vân Thư giả vờ ngạc nhiên, “Thì ra Bách Lý chỉ nhớ mỗi gà rừng.”
“Sao nói vậy được?” Bách Lý Qua nói, “Chỉ cần Vân Thư bình an ở bên ta, bắt qua từ đây về sau bỏ ăn gà ta cũng cam tâm.”
Chúc Vưu khó chịu nhìn về phía hắn.
Bách Lý Qua bất cười ha ha, “Ta đã muốn hỏi từ lâu rồi, sao chỉ có hơn tháng không gặp, trông Chúc Vưu lại trẻ hơn thế chứ? Không lẽ ngươi ăn thần đan thần dược gì sao?”
Hắn vừa nói dứt câu, Bùi Vân Thư đột nhiên đứng dậy đi về phía bếp, “Lửa đang nấu canh sao lại tắt rồi? Chúc Vưu, có phải ngươi lại lười biếng hay không.”
Chúc Vưu đứng lên, ngoan ngoãn đi theo sau Bùi Vân Thư nhóm lửa.
Dư quang Bách Lý Qua thoáng liếc qua Thanh Phong công tử, đăm chiêu, cười nói chuyển chủ đề.
Canh xương hầm càng lâu càng thơm, đến khi xương ra hết chất ngọt, nước dùng chuyển sang màu trắng sữa sền sệt, canh hầm như vậy mới là ngon nhất, phải gọi là uống rồi vẫn muốn uống nữa.
Đến khuya, Bùi Vân Thư mới thấy canh xương hầm chuyển màu được như vậy, y nếm thử, không khỏi gật gù, “Không tệ không tệ.”
Chỉ vừa nếm một chút thôi, vị thơm ngọt đã vấn vít, cơ thể ấm thêm, cảm giác đói bụng từ dạ dày truyền ra khắp lục phủ ngũ tạng, Bùi Vân Thư đậy nắp nồi lại, định cố nhịn thêm tầm một canh giờ nữa, đi giúp Hoa Nguyệt làm thêm mấy món khác trước.
Mọi người ai cũng bận rộn, bởi vì đây là lần đầu tiên đón năm của nhân gian, đương nhiên là tự làm hết tất cả mọi thứ, canh ninh lửa nhỏ từ trưa đến giờ, hương thơm tươi ngon đến độ đám trẻ nhà hàng xóm tò mò đến đứng ngóng trước cửa, ló đầu vào xem.
Bọn họ có tiền, gia vị hương liệu không tốn tiền mua, thấy thế cũng ăn uống rất vui vẻ thoải mái.
Bùi Vân Thư còn nhét cho Chúc Vưu hai quả cam, bảo hắn đi ra ngoài cổng cho đám trẻ kia.
Chúc Vưu đi, khi trở lại thì hai tay trống trơn, nhưng trên mặt lại có chút ý cười cùng tự hào mơ hồ.
Hắn đi tới bên cạnh Bùi Vân Thư, “Bọn nó không sợ ta chút nào, còn khen món gì đó ngươi làm rất thơm, chắc chắn sẽ ngon.”
Bùi Vân Thư hơi bối rối, “Còn có công lao của Hoa Nguyệt và Thanh Phong công tử nữa.”
Chúc Vưu nói: “Ngươi giỏi nhất.”
Nói xong thì ánh mắt của hắn lại chuyển về nồi canh xương hầm, Bùi Vân Thư biết tật xấu của con giao ngốc này lại tái phát nữa tồi, thích nghe người khác khen ngợi nịnh hót mình.
Dù sao thì cũng tại hàng xóm xung quanh có ai nỡ tiêu tiền như họ đâu? Sợ là có khi tới tết mới dám mua chút dầu tanh, làm vậy cũng coi như làm việc tốt. Vân Thư đi tìm mấy bộ bát đữa, múc canh xương hầm ra, bảo Chúc Vưu với Bách Ly Qua, Thanh Phong công tử mang biếu cho hàng xóm.
Ba người bọn họ đàng hoàng đi, lúc trở lại, cho dù là Thanh Phong công tử, trên mặt ai cũng lộ ra hơi ý cười.
Không lâu sau, hàng xóm cũng dẫn theo con mình đến nhà tặng ít thứ.
Đồ được bày biện hết lên bàn, mắt thấy canh giờ không còn nhiều lắm, mọi người cùng ngồi túm tụm lại với nhau, cùng gói sủi cảo.
Vừa nói chuyện, vừa cười nhạo sủi cảo của người khác gói xấu.
Bùi Vân Thư nhìn tuyết lớn lả tả rơi ngoài cửa sổ, trong lòng lại thấy ấm áp.
Nếu ngày sau vẫn cứ luôn như vậy, thật là tốt biết bao.
Câu nói này, Hoa Nguyệt đã thay y nói ra, “Nếu như ngày nào cũng nhiều mỹ thực như thế này, được cùng hảo hữu thưởng thức, thật tuyệt làm sao.”
Thanh Phong công tử nhịn không được, đột nhiên nói: “Ta không phải hảo hữu của ngươi.”
“Ta biết, ngươi là tù binh mà, ” Hoa Nguyệt lẫm lẫm liệt liệt, “Ta cũng đâu có coi ngươi là hảo hữu của ra.”
Thanh Phong công tử bị chặn họng á khẩu không trả lời được, sủi cảo trong tay hắn đổi hình.
Bùi Vân Thư cảm thấy buồn cười, sau đó lại bật cười thành tiếng, y bắt đầu quang minh chính đại chiêu mộ, “Thanh Phong công tử, cần gì phải trung thành với Hoa Cẩm môn chứ? Quan hệ của chính đạo và ma tu cũng đâu phải là quan hệ ta sống ngươi chết, chỉ là Hoa Cẩm môn thật sự không hợp với ngươi.”
Danh tiếng của Hoa Cẩm môn, dù là trong giới ma tu cũng rất không tốt.
Thanh Phong công tử nói: “Sao có thể phản bội tông môn.”
Ánh mắt hắn thanh minh, rõ ràng là trong lòng không phải vậy, nhưng miệng vẫn nói thế.
Bùi Vân Thư nghe câu nói đó, đột nhiên trở nên im lặng, y thu lại nụ cười, cầm một bầu rượu đi ra khỏi phòng. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Tuyết lớn ngoài cửa sổ, y đứng dưới mái hiên, hoa tuyết theo gió thổi bay đến trước người y.
Thanh Phong công tử há mồm, trên mặt có một thoáng ảo não lướt qua.
Chúc Vưu liếc nhìn hắn cảnh cáo, cũng đi ra ngoài theo.
Bùi Vân Thư nghe thấy tiếng bước chân, nhưng y không quay đầu lại.
Phản bội sư môn.
Đến ma tu còn biết không thể tùy ý rời bỏ sư môn, mà Bùi Vân Thư cứ công khai như vậy, vô tư tới vô tâm.
Tiền trảm hậu tấu, bóp nát mộc bài, tặng cho chưởng môn một phong thư, coi như từ đây một đao cắt đứt.
Thậm chí cảm giác thoải mái khi đó, làm chính Bùi Vân Thư cũng hoài nghi rằng có phải mình trời sinh lạnh lùng vô tình vô nghĩa hay không.
Y là kẻ vong ân phụ nghĩa sao?
Ăn cháo đá bát sao?
Lí do y phản bội sư môn, là gì nhỉ, y nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên do.
Lúc đó ở trong phủ Bách Lý Qua, Bách Lý Qua lấy Tình Tùy Cổ cho y, sau đó thì sao?
Sau đó đã có chuyện xảy ra?
Sư tổ khôi phục ký ức cho y, nhưng vì sao trí nhớ của y lại tàn khuyết không đầy đủ, Bách Lý Qua nói y đã sớm một đao cắt đứt với sư môn, nhưng tại sao y lại không nhớ rõ?
Sư phụ biết không?
Sư huynh biết không?
Tại sao lúc say y lại nói với Vân Thành “Sư huynh, huynh đừng đánh gãy chân đệ được không?”, tại sao y lại nói như thế.
Bùi Vân Thư nhìn thấy hoa tuyết rơi xuống đất, trong lòng cũng chợt trắng xóa một vùng.
Y phản bội sư môn.
Nhưng nguyên do… là gì chứ?
Bởi vì sư tổ nhốt bọn Chúc Vưu, bởi vì sư tổ muốn giết Chúc Vưu, bởi vì sư tổ phong ấn ký ức của y, bởi vì sư tổ muốn rút tình căn của y, bởi vì trong lòng sư tổ và các sư huynh có mưu đồ xấu với y sao?
Hay bởi vì đôi ba hình ảnh bất chợt lướt qua trong đầu?
Trong đầu tựa như có trăm ngàn cây kim nhỏ cùng đâm vào một lúc, một cảm giác đau đớn dữ dội tràn đến, Bùi Vân Thư đau đến khom người, vô thức muốn ngăn lại cảm giác đau đớn đó.
Một đôi tay đỡ lấy bờ vai, y được người sau lưng ôm vào lòng, Chúc Vưu giơ tay lên, bóp bóp thái dương cho Bùi Vân Thư.
“Đến tối, cho ta vào thức hải của ngươi thăm dò,” Giọng nói của Chúc Vưu trầm tháp, rất êm tai, “Phu nhân, không vội.”
Bùi Vân Thư hít sâu một hơi, không suy nghĩ thêm nữa, đau đớn chậm rãi rút đi.
“Chúc Vưu,” Y tự lẩm bẩm, “Ta có phải là kẻ vong ân phụ nghĩa với sư môn không?”
Chúc Vưu đưa tay từ đằng sau vòng ra trước, nâng cằm y lên, hôn một cái lên trán Bùi Vân Thư.
“Ngươi vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Mà Bùi Vân Thư ở lại sư môn, không vui một chút nào.
Chỉ một lí do đó thôi đã đủ rồi.
Đã đủ để y rời khỏi sư môn.