Đội trưởng Tăng nhíu mày bước đến: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hay là bị say nắng rồi?” Nhiếp Chi Văn cũng đi đến, cẩn thận giúp cô che bớt ánh nắng gay gắt của mùa hè.
Chung Thái Lam cầm lấy túi vật chứng kia, cả người lạnh toát, cô nói không nên lời, đội trưởng Tăng nhìn thoáng qua hài cốt kia, cực kì ngạc nhiên: “Đây chắc chắn không phải là em gái của cô.”
“Là bạn học của tôi.” Giọng Chung Thái Lam run rẩy, “Cậu ấy mất tích khi chúng tôi đang học lớp năm.”
Đội trưởng Tăng khá ngạc nhiên, anh ta cân nhắc hồi lâu, liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Chung Thái Lam rồi quay sang hỏi Nhiếp Chi Văn: “Ở đây có chỗ nào có thể ngồi nói chuyện được không?”
Nhiếp Chi Văn trả lời: “Nhà máy Lân Long ở đằng kia, nếu không ngại thì mọi người có thể đến đó ngồi một lát.”
Chung Thái Lam muốn đứng lên nhưng ai ngờ chân cô lại mềm nhũn, mãi mà không đứng lên nổi, Nhiếp Chi Văn đưa tay ra đỡ cô: “Có phải bị say nắng rồi không?”
“Không, không phải…” Chung Thái Lam khó khăn nói, “Tôi chỉ quá… quá bất ngờ thôi.”
Nhiếp Chi Văn cũng biết ý nên không hỏi nhiều, sau khi dẫn Chung Thái Lam và đội trưởng Tăng vào nhà máy Lân Long, anh ta vừa mở điều hòa vừa nhờ người mang cho cô một cốc nước Hoắc Hương Chính Khí. (1)
(1) Hoắc Hương Chính Khí là loại thuốc điều trị cảm cúm, nhức đầu, chóng mặt, tức ngực, buồn nôn, đầy bụng khó tiêu, tiêu chảy, tỳ vị hàn.
Nhưng Chung Thái Lam không để ý đến cốc nước mà chỉ nắm chặt túi vật chứng, thấp giọng lẩm bẩm: “Đây… là chiếc vòng mà tôi đan cho cậu ấy vào ngày cậu ấy mất tích…”
Đội trưởng Tăng nhìn thoáng qua Nhiếp Chi Văn, anh ta lập tức hiểu ý rồi đứng dậy đi ra ngoài, lúc này đội trưởng Tăng mới hỏi: “Đây chỉ là một chiếc vòng rất bình thường, cô chắc chứ?”
“Anh không hiểu đâu.” Chung Thái Lam ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Lúc ấy, đám con gái chúng tôi rất thịnh hành trò này, nhưng tôi khá vụng về, không giỏi làm thủ công, chỗ này đáng lẽ phải có một nút thắt để điều chỉnh kích cỡ to nhỏ, nhưng tôi không học được nên cuối cùng lại buộc thành một nút chết.”
Đội trưởng Tăng cầm vật chứng lên nhìn kĩ, đúng như lời Chung Thái Lam nói, chiếc vòng tay này có tổng cộng bốn loại dây màu được đan lại thành một nút thắt rất lớn, làm hỏng toàn bộ bố cục của chiếc vòng.
“Bạn của cô tên là gì?”
“Vạn Vũ Hinh.”
Chuyện đã qua hơn mười năm nhưng Chung Thái Lam vẫn lập tức nói được tên của bạn mình cực kì rõ ràng, dường như cô chưa bao giờ quên cô gái đó vậy.
Đội trưởng Tăng không rõ lắm, anh ta chuyển đến đây công tác chưa được mười năm, “Cô kể lại chi tiết chuyện này cho tôi nghe xem nào.”
Chung Thái Lam hồi tưởng, sau đó chậm rãi kể lại kí ức mà cô đã chôn sâu trong lòng bao năm qua.
“Tôi và Vạn Vũ Hinh là bạn từ hồi tiểu học, trước kia cũng không thân thiết lắm, nhưng sau này được chuyển chỗ sang ngồi cạnh nhau thì lại thân hơn. Khoảng thời gian đó, ở trường chúng tôi rất thịnh hành trò đan dây màu, cậu ấy khéo tay lắm, còn tôi thì siêu kém về khoản này, học mãi không được nhưng cậu ấy vẫn kiên trì dạy tôi. Vạn Vũ Hinh tốt bụng lắm, thi thoảng cậu ấy còn cho tôi mấy viên kẹo…”
Đội trưởng Tăng muốn nhắc cô nói vào điểm chính là chuyện đã xảy ra vào ngày cô bạn đó mất tích, nhưng lại cố nhẫn nhịn không lên tiếng.
Cũng may là Chung Thái Lam đã nhận ra điều này không phù hợp lắm, cô nhanh chóng đi vào chủ đề chính, “Hôm đó khó khăn lắm tôi mới đan được chiếc vòng này để tặng cậu ấy, cậu ấy cũng không chê xấu mà lập tức đeo lên tay. Lúc tan học, chúng tôi cùng nhau về nhà, tôi định mua mấy sợi dây nên đã vào cửa hàng chọn, còn cậu ấy thì nói muốn ăn gà nên dừng lại ở cửa hàng ven đường để mua.”
Chung Thái Lam đã chôn kí ức này xuống sâu dưới đáy lòng từ rất lâu, nhưng lúc đào lên, chúng vẫn sáng bóng như mới.
Cô còn nhớ rất rõ những sợi dây màu ấy được bán với giá một tệ ba sợi, cực kì rẻ, màu sắc cũng bắt mắt, cô chỉ có năm tệ trong người nên đứng đó chọn rất kĩ, những màu đẹp mà hiếm như màu hồng nhạt và tím khá khó mua.
Chung Thái Lam định đan cho Vạn Vũ Hinh một chiếc vòng thật đẹp có màu tím và hồng nhạt, sẽ nhìn nữ tính hơn chiếc vòng màu vàng đỏ kia nhiều.
Chọn dây một lúc, Chung Thái Lam quay lại tìm Vạn Vũ Hinh để hỏi xem bạn tốt có đề xuất gì không nhưng Vạn Vũ Hinh lại đang cầm túi giấy đựng gà rán, ngồi xổm xuống ven đường để chia đồ ăn cho một chú chó hoang.
Chung Thái Lam không gọi Vạn Vũ Hinh nữa mà tiếp tục tập trung vào việc chọn dây, khoảng một lúc lâu sau, Chung Thái Lam mới đầm đìa mồ hôi chen ra khỏi đám người.
“Rõ ràng ban nãy cậu ấy đã đứng ở đấy.” Chung Thái Lam chống đầu, lẩm bẩm nói, “Cậu ấy đã đứng đó, nhưng khi tôi mua xong đồ thì lại không thấy cậu ấy đâu cả. Tôi đi tìm cậu ấy một lúc lâu nhưng mãi vẫn không thấy, cứ tưởng là cậu ấy không chờ tôi mà tự về trước rồi, tôi còn cực kỳ giận cậu ấy…”
Nhưng đêm hôm đó, giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện thoại đến nhà Chung Thái Lam, đêm đó Giang Tĩnh phải trực ca đêm nên không có nhà, Chung Thái Lam ngái ngủ mơ màng nghe điện thoại, còn không hiểu tại sao giáo viên lại gọi điện muộn thế.
Khi đó cũng giống hôm Quách Tiểu Hàm mất tích, Vạn Vũ Hinh không đến nhà Chung Thái Lam và cô cũng không biết bạn mình đã đi đâu.
Sáng hôm sau, chỗ ngồi cạnh cô trống không.
Vạn Vũ Hinh cũng không đến nữa.
Mãi đến hôm nay của mười năm sau, cô bạn thân năm ấy lại xuất hiện trước mặt Chung Thái Lam nhưng với hình dạng của một bộ hài cốt.
Đội trưởng Tăng nghe xong thì nhẹ nhàng gật đầu, hỏi kĩ lại một lần nữa: “Lúc ấy bạn cô đã cho chó ăn à? Cô chắc chắn chứ? Cô nhớ rõ như vậy à?”
Chung Thái Lam im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời: “Tôi đã từng viết ra.”
Đội trưởng Tăng hơi bất ngờ: “Nhật kí à?”
“Kiểu dạng vậy.” Chung Thái Lam trả lời qua loa, “Dù sao thì tôi cũng chắc chắn đó là một con chó, nó rất bẩn và hôi. Vũ Hinh lại thích chó…” Nói được nửa câu cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn đội trưởng Tăng, tim đập thình thịch.
Anh ta đang nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Trong đầu Chung Thái Lam hiện lên rất nhiều vụ án mạng liên quan đến những tên sát nhân biến thái, ánh mắt cô đầy kinh hoàng: “Không, không phải chứ? Cùng một người sao?”
Cô hỏi không đầu không đuôi nhưng đội trưởng Tăng cũng chẳng phủ nhận mà chỉ nói, “Bây giờ rất khó để nói, tôi cũng hi vọng là không phải.”
Nếu như đây là một vụ án giết người liên hoàn thì thật sự rất phiền phức.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Chung Thái Lam vang lên, cô nhìn màn hình điện thoại, thấy người gọi là Quách Mậu Nguyên thì lập tức nghe máy: “Chú Quách ạ?”
“Thái Lam.” Giọng Quách Mậu Nguyên cực kì gấp gáp, “Cháu ở đâu đấy?”
“Cháu đang ở chỗ đội trưởng Tăng.”
“Chú nghe nói mới phát hiện một thi thể…” Quách Mậu Nguyên khó khăn lên tiếng, “Cháu đã nhìn chưa?”
Chung Thái Lam lập tức trả lời: “Cháu xem rồi, không phải là Tiểu Hàm đâu ạ.”
“Phù.” Quách Mậu Nguyên thở phào một hơi, lẩm bẩm: “Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi.”
Chung Thái Lam không dám nhắc đến khả năng có kẻ giết người hàng loạt, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là cô đã thấy cực kỳ sợ hãi.
“Cô về trước đi.” Đội trưởng Tăng nói, “Chuyện này tạm thời đừng để lộ ra, đúng rồi, cô để lại số điện thoại đi, có việc gì thì tôi sẽ liên lạc.”
Chung Thái Lam không nhúc nhích mà hỏi ngược lại, “Anh có thể khẳng định với tôi không, để tôi còn chuẩn bị tâm lý, em gái tôi… Có phải do cùng một người không?”
“Cô Chung, vụ án vẫn còn đang trong quá trình điều tra, trước khi có kết quả chính thức, mọi chuyện đều chỉ là phỏng đoán thôi.” Đội trưởng Tăng đáp, “Những manh mối cô đã cung cấp rất có giá trị, nếu nhớ được ra chi tiết nào thì cô có thể gọi điện cho tôi.”
Anh ta đọc số điện thoại của mình rồi không nhiều lời nữa mà lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Chung Thái Lam bình tĩnh ngồi yên một chỗ rất lâu, mãi đến khi Nhiếp Chi Văn bước vào hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, có lẽ vừa nãy tôi bị say nắng thật rồi.” Chung Thái Lam miễn cưỡng cười: “Ngại quá, lại làm phiền anh rồi.”
“Không sao, xảy ra chuyện như vậy thì ai cũng sẽ đau lòng thôi, mong cô có thể sớm tìm được em gái mình.” Nhiếp Chi Văn đổi cho cô một cốc nước ấm rồi nhẹ nhàng an