Đội trưởng Tăng không phụ sự mong đợi của Chung Thái Lam, ông ấy đã điều tra lý lịch của thầy Triệu, tên đầy đủ của thầy Triệu là Triệu Trác Việt, người vợ tên Lục Ninh, cả hai đều xuất thân từ ngành mỹ thuật tạo hình.
Chung Thái Lam đoán đúng, Triệu Trác Việt từng dạy ở trường tiểu học Tùng Dung mười năm, sau đó hình như vì vấn đề đãi ngộ nên đã từ chức, ông ta về mở lớp phụ đạo vẽ tranh với vợ.
Thời gian dạy của ông ta trùng khớp với thời gian mất tích của Vạn Vũ Hinh và Vương Yên Nhiên, mà ông ta lại còn là gia sư của Quách Tiểu Hàm, những điểm trùng hợp này khiến đội trưởng Tăng đặc biệt chú ý.
Nhưng mà… Trong trường tiểu học Tùng Dung có rất nhiều thầy cô giáo dạy lâu năm, Triệu Trác Việt không phải là người duy nhất, mà nhìn qua thì Triệu Trác Việt thật sự không giống nghi phạm.
“Hàng xóm láng giềng đều nói tình cảm giữa hai vợ chồng Triệu Trác Việt rất tốt, trước kia khi còn đi dạy ở trường, thầy Triệu được khá nhiều học sinh yêu quý, chưa từng có tai tiếng gì, hiện tại con gái ông ta đang học cấp hai, gia đình rất êm ấm hạnh phúc.
” Đội trưởng Tăng thấp giọng nói, “Quan trọng nhất là tôi đã ghé qua nhà họ để kiểm tra rồi, đó là một khu chung cư khá cũ, tuyệt đối không thể đưa một đứa bé về nhà mà không bị hàng xóm phát hiện được.
”
Nét mặt Chung Thái Lam không giấu nổi sự thất vọng nhưng cô vẫn cố gắng đấu tranh: “Có khi nào ông ta đã giấu người ở chỗ khác không ạ?”
“Cũng không loại trừ khả năng này, nhưng chưa chắc Triệu Trác Việt đã là nghi phạm.
” Đội trưởng Tăng hiểu nỗi lo của Chung Thái Lam, ông ấy cũng không nói gì thêm về vấn đề này mà chỉ cam đoan: “Tôi sẽ để ý thêm đến thầy Triệu.
”
Chung Thái Lam chỉ có thể cúp máy nhưng cô vẫn không cam lòng: “Bây giờ cứ mặc kệ mọi chuyện thế này à?”
Chu Mạnh Ngôn ngồi cạnh cô, anh viết: Tôi đồng ý với phán đoán của cô, ông ta rất đáng nghi.
“Nhưng mà tôi thấy đội trưởng Tăng nói cũng có lý.
” Chung Thái Lam cực kì chán nản, chuyện trùng hợp trong thời gian dạy của Triệu Trác Việt đúng là yếu tố chính khiến cô nghi ngờ ông ta, nhưng thật ra việc này cũng chẳng có gì kỳ quái, huyện Tùng Dung nhỏ như vậy, một giáo viên từng dạy cho cả thế hệ bố mẹ lẫn con cái cũng không lạ lắm, hơn nữa đã mười năm trôi qua rồi.
Rất nhiều giáo viên đã dạy học cả đời, không thể chỉ vì thế mà cho rằng Triệu Trác Việt là hung thủ được.
Chu Mạnh Ngôn chậm rãi viết suy nghĩ của mình: Đầu tiên, cảnh sát đã điều tra vụ án mất tích của Vạn Vũ Hinh và Vương Yên Nhiên nhưng không tìm được gì, điều này chứng minh hung thủ là một kẻ cực kì xảo quyệt và rất giỏi ngụy trang, giống như bây giờ vậy, chẳng ai nghi ngờ Triệu Trác Việt cả, nhìn qua thì ông ta không hề đáng nghi chút nào, tuy nhiên như vậy cũng rất giống kẻ tình nghi.
Anh nhanh chóng viết các từ đơn, đôi khi chỉ viết vài từ đơn mấu chốt, Chung Thái Lam vừa phân biệt từ tiếng Anh vừa phải đoán ý anh muốn nói.
Chu Mạnh Ngôn lại viết: Tiếp theo, ban nãy tôi có thấy cả hai vợ chồng họ đều biết vẽ, hơn nữa còn vẽ khá đẹp, ít ra là đủ trình độ dạy học sinh cấp ba, nếu vậy thì thu nhập sẽ cao hơn việc mở lớp dạy năng khiếu cho học sinh tiểu học, nhưng hai vợ chồng họ lại chỉ mở lớp dành cho các em học sinh nhỏ tuổi.
Chung Thái Lam sắp xếp mọi chuyện, nghĩ lại từ đầu đến cuối, chợt cảm thấy nổi hết cả da gà.
Chu Mạnh Ngôn viết: Tất nhiên là tôi chỉ đoán vậy thôi, không có chứng cứ gì, cũng có thể là hai vợ chồng họ thấy việc dạy học sinh nhỏ tuổi thoải mái hơn.
Cho dù nói vậy, Chung Thái Lam vẫn cảm thấy không rét mà run: “Anh vừa dọa tôi đấy.
”
Chu Mạnh Ngôn vỗ lên mu bàn tay cô như an ủi rồi viết tiếp: Hơn nữa, cảnh sát chỉ có thể điều tra nghi phạm, bây giờ cô tự điều tra ông ta cũng không gây ra thiệt hại gì, cô không phải cảnh sát, cô có thể dựa vào trực giác của bản thân, quan trọng nhất là cô cần phải làm điều gì đó để giảm cảm giác tội lỗi của bản thân.
Khi nghe vế trước chữ “trực giác”, Chung Thái Lam cảm thấy hơi buồn cười, nhưng khi anh nói câu phía sau, cô lại không cười nổi.
Cảm giác tội lỗi… Đúng vậy, cô có cảm giác tội lỗi rất mãnh liệt với Vạn Vũ Hinh, lúc vừa biết tin Vạn Vũ Hinh mất tích, thậm chí cô còn không thể ngủ nổi, cô nghĩ ra vô số giả thuyết, vô số lần tưởng tượng những gì Vạn Vũ Hinh sẽ gặp phải, suy nghĩ này khiến bản thân cảm thấy vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.
Nhưng mà lúc ấy Giang Tĩnh quá bận, bà chỉ có thể đến trường đón con về nhà, không phát hiện ra việc con gái mình đang gầy đi từng ngày, càng không phát hiện ra gò má dần hóp lại của Chung Thái Lam hay những quầng thâm dưới mắt cô, và tất nhiên cũng sẽ không khuyên nhủ cô phải làm gì.
Sau cùng, người giúp cô đi được đến ngày hôm nay là Chu Mạnh Ngôn.
Dưới sự giúp đỡ của anh, Chung Thái Lam dần thoát khỏi bóng ma tâm lý về chuyện Vạn Vũ Hinh, cô chậm rãi quên đi, từ từ lớn lên… Mãi đến tận bây giờ, đúng vào thời điểm cô không ngờ nhất, tận mắt nhìn thấy hài cốt của cô ấy, những kí ức năm xưa lại ùa về.
Cảm giác ân hận và tự trách với Vạn Vũ Hinh và nỗi lo lắng về Quách Tiểu Hàm đều thôi thúc Chung Thái Lam phải làm điều gì đó để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, cô không thể chỉ ngồi yên ở nhà và chờ đợi, đặc biệt là sự hiện diện của Chu Mạnh Ngôn lại càng khiến cô cảm thấy mình phải làm điều gì đó.
“Anh nói đúng.
” Cuối cùng Chung Thái Lam cũng lên tiếng, “Dù sao nếu tôi đoán sai thì cũng chẳng mất gì.
”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười.
Các buổi học gia sư thường được tính phí bằng tiếng, khoảng một tiếng sau, Chung Thái Lam lén quay lại chỗ con đường lúc nãy để xem thử, xe của thầy Triệu vẫn còn đỗ ở đó, cô đợi một lúc vẫn không thấy người đi ra nên đành quay lại quán nước và ngồi đợi thêm một tiếng nữa.
Khoảng vài lần như thế, đến lúc cô nhìn thấy thầy Triệu thì đã tới năm giờ chiều rồi.
Lúc lái xe đi theo, Chung Thái Lam cũng không ôm quá nhiều hi vọng, giờ này chắc Triệu Trác Việt sẽ về nhà ăn cơm, mà đội trưởng Tăng cũng đã kiểm tra nhà của ông ta rồi, nếu có manh mối gì thì vị cảnh sát có thâm niên này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn tiếp tục bám theo.
Nào ngờ thầy Triệu lại lái xe ra ngoại thành.
Chung Thái Lam vừa bất ngờ vừa hưng phấn, không gần không xa bám theo xe Triệu Trác Việt.
Lúc này là giờ cao điểm, có không ít xe ô tô đi từ trung tâm thành phố ra ngoại thành, cô lái xe lúc nhanh lúc chậm, cố gắng trốn sau những chiếc xe khác để bám theo.
Nhưng đi được một lúc thì dòng xe bắt đầu trở nên thưa dần, chiếc xe của cô đi phía sau bắt đầu lộ ra, Chung Thái Lam đành phải giảm tốc độ, kéo dài khoảng cách với đối phương để tránh bị phát hiện.
Con đường dài như vậy, lái khoảng hơn mười phút thì chỉ còn có hai chiếc xe của hai người, Chung Thái Lam