Uông Lệnh Phi và Bạch Đào đến ga tàu điện ngầm thì lập tức chia thành hai ngả, vốn tưởng rằng muốn bắt đã khó lại càng khó, nào ngờ vừa đi được hai ga thì đã thấy Chu Mạnh Ngôn bị mọi người bao vây.
Đúng là trời cao có mắt.
Cửa tàu điện ngầm vừa mở ra, Uông Lệnh Phi ba chân bốn cẳng lao tới chỗ vòng vây, không nói không rằng lặng lẽ tới gần, chuẩn bị tóm gọn Chu Mạnh Ngôn.
Nào ngờ Chu Mạnh Ngôn lại như có mắt sau đầu, đột nhiên nhấc cổ áo người đàn ông kia lên và đẩy mạnh về phía sau, vừa khéo lại đẩy vào đúng người Uông Lệnh Phi.
“Đệt!” Uông Lệnh Phi hất người đàn ông kia ra, quát lớn, “Đứng lại!”
Chu Mạnh Ngôn vừa chạy được mấy bậc thang thì đột ngột đứng lại, quay đầu nói, “Cảnh sát Uông, tên kia vừa sàm sỡ phụ nữ nơi công cộng đấy, đừng để anh ta chạy mất.
”
“Nếu anh có bản lĩnh thì quay về viết bản tường trình với chúng tôi đi.
” Bạch Đào thở hồng hộc lách qua đám người đi đến.
Uông Lệnh Phi túm người đàn ông kia giao cho Bạch Đào, “Phụ trách đi.
” Ông ta nói xong thì lập tức đuổi theo Chu Mạnh Ngôn.
Chung Thái Lam cảm thấy tim mình như nhảy lên tận cổ họng, bất chấp mọi chuyện, cô gõ bàn phím như điên: “Đúng lúc này một nhóm học sinh ùa tới, chặn Uông Lệnh Phi lại, ông ta đành phải dừng bước…”
Vốn dĩ định viết là Uông Lệnh Phi mất dấu Chu Mạnh Ngôn nhưng không ngờ tốc độ tay của cô không hề khả quan chút nào, vừa gõ xong câu kia thì cốt truyện thần bí lại tự động xuất hiện, giành giật từng giây với cô, không chịu nhường chút nào.
“Uông Lệnh Phi đuổi theo Chu Mạnh Ngôn, Bạch Đào cũng không cam lòng, tiện tay còng người đàn ông kia vào lan can, còn bản thân thì chui vào một chiếc thang máy chở hàng vừa tới nơi, cô ấy ấn nút và lấy phù hiệu cảnh sát ra, quát lớn: “Cảnh sát đang truy bắt tội phạm, đề nghị phối hợp điều tra!”
Những người qua đường xung quanh ngơ ngác đứng yên một chỗ, cửa thang máy cứ thế đóng lại.
Quyết định của Bạch Đào rất sáng suốt, mặc dù thang máy chở hàng khá chậm nhưng chiếm được ưu thế về địa lý, muốn ra khỏi ga tàu điện ngầm thì phải đi qua cửa thang máy, lúc cô ấy lên đến mặt đất, đúng lúc Chu Mạnh Ngôn vừa đi ngang qua.
“Đứng lại! Đứng lại!” Bạch Đào lao ra, nhanh nhẹn nhảy qua lan can, còn gọi hai nhân viên bảo vệ phía trước, “Ngăn anh ta lại! Anh ta là tội phạm truy nã Chu Mạnh Ngôn!”
Một bảo vệ trẻ tuổi sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, vội lao đến tóm lấy bả vai Chu Mạnh Ngôn, Chu Mạnh Ngôn cầm tay anh ta và quật ngã xuống đất, nào ngờ phía trước lại có một người phụ nữ mang thai, anh vừa chần chừ một giây, người bảo vệ khác đã chạy tới.
”
Chung Thái Lam khẩn trương đến mức nín thở, cô còn không kịp nghĩ kĩ về cốt truyện, lập tức gõ theo bản năng: Nào ngờ người bảo vệ kia vừa bước lên đã giẫm chân vào vũng nước, ngã uỵch một cái.
Chung Thái Lam vừa đánh xong chữ cuối thì cốt truyện kia lại tiếp tục nắm quyền chủ động.
“Chu Mạnh Ngôn nghiêng người, lướt qua người phụ nữ mang thai kia, lập tức lao thẳng đến lối ra, Uông Lệnh Phi và Bạch Đào một trước một sau bám theo anh, Bạch Đào còn lấy điện thoại ra yêu cầu chi viện.
Chu Mạnh Ngôn rời khỏi ga tàu điện ngầm, vừa khéo trước mặt xuất hiện một trung tâm thương mại, không kịp nghĩ nhiều, anh lập tức đi vào.
Uông Lệnh Phi nhìn đường cái, còn sáu giây đèn xanh, xe cộ trên đường lao vun vút, có vẻ như không hề bị ảnh hưởng gì, ông ta đánh liều, đi theo Chu Mạnh Ngôn vào trung tâm thương mại.
Chung Thái Lam lập tức chớp lấy cơ hội, nhanh chóng gõ chen vào: Nào ngờ hôm nay trong trung tâm thương mại lại đang chạy chương trình đại hạ giá, bên trong chật ních các bác gái đang tranh nhau mua đồ, bốn phía xung quanh toàn người là người, chẳng mấy chốc mà Uông Lệnh Phi đã mất dấu Chu Mạnh Ngôn.
"
Viết xong đoạn này, Chung Thái Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng cô lại quên mất một người khác, cốt truyện vẫn tiếp tục phát triển: “Chu Mạnh Ngôn đi ra khỏi cửa sau của trung tâm thương mại, thấy Uông Lệnh Phi không đi theo mình, anh thả chậm bước chân, đóng giả là người qua đường, nào ngờ đi được vài bước thì thấy có gì đấy sai sai, quay đầu nhìn lại, quả nhiên vẫn còn Bạch Đào nữa, cô ấy nhanh trí lấy một chiếc xe đạp công cộng đuổi theo.
Không còn cách nào khác, Chu Mạnh Ngôn đành phải co chân chạy như điên, nhưng Bạch Đào đang đạp xe đạp, sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ được giảm bớt, cô ấy vẫn bám sát anh.
Chu Mạnh Ngôn không còn cách nào khác, anh rẽ vào một ngõ nhỏ, trèo qua khoảng hai, ba đầu tường khác nhau, lộn vòng vào sân thượng của một nhà hàng, mấy người khách nước ngoài đang ăn liên hoan ở sân thượng kinh ngạc nhìn anh.
“À.
” Chu Mạnh Ngôn rất tự nhiên bịa ra một cái cớ.
Đúng lúc này Bạch Đào cũng leo tường đến nơi, thấy có người xung quanh, cô ấy mừng rỡ: “Mau giúp tôi bắt lấy anh ta, anh ta là tội phạm đang chạy trốn!”
Nhưng mấy người nước ngoài chỉ tò mò nhìn cô ấy rồi lại dáo dác ngó xung quanh tìm camera.
Chu Mạnh Ngôn bật cười, huýt sáo với cô ấy: “Còn muốn tiếp tục không?”
Chung Thái Lam đang đọc truyện: “…” Anh đang tán gái đấy à? Anh là tội phạm chạy trốn khỏi cảnh sát đấy, làm ơn có chút đạo đức nghề nghiệp đi! Trêu chọc cái con khỉ!
“Bạch Đào suýt tức đến nỗi nôn ra máu, chỉ có thể tự ra tay bắt người, nào ngờ Chu Mạnh Ngôn cũng không đánh tay đôi với cô ấy, chỉ nhún chân tránh đi, sau đó quay đầu chạy nhanh xuống tầng.
Đúng lúc này lại có một nhân viên phục vụ bưng ly cocktail lên tầng, trong ly thủy tinh là đồ uống có ba tầng hồng, lục, lam, trên thành cốc còn có bọt nước nhỏ lóng lánh.
Chu Mạnh Ngôn lập tức cầm lấy ly thủy tinh hất thẳng vào mặt Bạch Đào, nhân viên phục vụ hoảng sợ: “Đây không phải là của mấy người…”
Cô ấy còn chưa dứt lời thì đã thấy trên khay xuất hiện thêm một xấp tiền, từ xa còn có tiếng của Chu Mạnh Ngôn vọng lại: “Xin lỗi, tôi chỉ còn từng đấy tiền mà thôi.
”
Nhân viên phục vụ: “…” Sống trên đời từng ấy năm trời, đây là lần đầu tiên thấy có người làm thế này!
Mà Bạch Đào thì thảm hơn rất nhiều, bị hất thẳng một ly cocktail vào mắt, nước mắt lập tức chảy ra, cô ấy vừa khóc vừa đuổi theo, chỉ muốn băm vằm Chu Mạnh Ngôn ra thành trăm mảnh: “Này, đừng có chạy!”
Chu Mạnh Ngôn chạy xuống tầng rồi đi ra ngoài, nhanh chóng nhảy lên chiếc xe đạp công cộng lúc nãy Bạch Đào để bên dưới, đạp xe đi thật xa.
Bạch Đào: “…” Cô ấy thầm mắng một câu ngu ngốc, có thể kiểm tra lộ trình đã đi của xe đạp công cộng đấy! Mặc dù nói thế nhưng Bạch Đào không dám chủ