Cao Ngân Nguyệt được phát hiện ở Tây Giang lúc hơn mười giờ tối ngày mùng 6 tháng 8, hai người cãi nhau vào buổi chiều ngày mùng 4, sau đó Cao Ngân Nguyệt vẫn ở lì trong căn hộ cao cấp của mình để chuẩn bị thử vai cho bộ phim mới.
Bất kể là khoảng thời gian xuất hiện bản ghi âm kia hay thời điểm tử vong thì cũng đều xảy ra sau khi hai người cãi nhau.
Chu Mạnh Ngôn thầm phân tích mọi chuyện như thế nhưng những lời anh nói với Ngô Phàm lại khác hẳn: “Còn một khả năng nữa, bản ghi âm này do anh làm giả.”
Ngô Phàm khịt mũi khó chịu, dù không nói gì nhưng thái độ coi thường rất rõ ràng.
Chu Mạnh Ngôn lại nói tiếp: “Khoảng thời gian tôi và Cao Ngân Nguyệt cãi nhau, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, anh có thời gian để gây án, cũng có cả động cơ, chính là muốn mà không được, ai biết anh có thể làm chuyện gì chứ? Tính cách của Cao Ngân Nguyệt vẫn luôn mạnh mẽ, rất có khả năng cô ấy sẽ cá chết lưới rách với anh.”
“Anh nói luyên thuyên gì đấy!?” Ngô Phàm nổi giận, gân xanh trên huyệt thái dương gồ lên.
Chu Mạnh Ngôn tỉnh táo nhìn anh ta: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh có khả năng làm giả bản ghi âm, không khó để lấy ra một đoạn giống thế này trong những bản ghi âm trước kia, thậm chí anh còn biết rõ khoảng thời gian tôi và Ngân Nguyệt cãi nhau, tại sao tôi không thể nghi ngờ anh chứ? Anh có chứng cứ gì để chứng minh mình không phải là hung thủ không?”
Lời Chu Mạnh Ngôn nói không hề có lý chút nào, chỉ có chứng cứ chứng minh có tội chứ không có chứng cứ chứng minh vô tội, nhưng cái anh muốn chính là Ngô Phàm hết đường chối cãi, nếu không thì làm sao có thể ép anh ta nói ra sự thật được?
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng thấy hung thủ là anh.” Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng nói, “Anh có dám phủ nhận mình không có suy nghĩ khác với Ngân Nguyệt không?”
Ngô Phàm tức đến nổ phổi, “Đúng, tôi với cô ấy… Nhưng không phải tôi, sao tôi có thể làm tổn thương cô ấy được chứ?”
“Nhưng không phải tôi, ngoài anh ra thì là ai được chứ?” Chu Mạnh Ngôn kéo cà vạt của Ngô Phàm lên và rút mạnh một cái, cổ họng bị siết chặt lại, mặt anh ta lập tức đỏ bừng.
Chu Mạnh Ngôn khống chế lực ở tay mình và kề sát tai anh ta, gằn từng câu từng chữ: “Tôi không thể để Ngân Nguyệt chết không nhắm mắt đươc, tôi muốn báo thù cho cô ấy, dù sao thì bây giờ tôi cũng là tội phạm bị truy nã rồi, gánh trên lưng một mạng người nữa cũng không sao, ít nhất… tôi cũng có mặt mũi đi gặp cô ấy.”
Dứt lời, anh dần siết chặt lại, Ngô Phàm bị siết đến mức không thở nổi, khuôn mặt anh ta chuyển sang màu gan heo, “Không, không phải tôi…”
“Không phải anh thì là ai?” Chu Mạnh Ngôn thả lỏng tay ra một chút, gặng hỏi.
Bây giờ Ngô Phàm không còn tâm trạng nào để chỉ trích Chu Mạnh Ngôn là hung thủ giết người nữa, anh ta nhanh chóng giải thích: “Không phải tôi! Thật sự không phải là tôi, lúc Ngân Nguyệt chết, tôi đang ở bên ngoài.”
Chu Mạnh Ngôn không để cho anh ta có thời gian kịp phản ứng đã hỏi: “Từ lúc nào đến lúc nào? Có ai có thể làm chứng cho anh không?”
“Cảnh sát nói Ngân Nguyệt đã tử vong vào lúc tám hoặc chín giờ tối ngày mùng 6 nhưng hôm đó tôi uống rượu với người ta đến mười một giờ đêm! Những người trong bữa tiệc đó đều có thể làm chứng cho tôi!” Ngô Phàm thở hổn hển, “Thật sự không phải tôi!”
Tám, chín giờ tối ngày mùng 6? Chu Mạnh Ngôn lặng lẽ ghi nhớ mốc thời gian, trên mặt anh hiện vẻ do dự: “Thật sự không phải anh à?”
“Không phải tôi!” Ngô Phàm miệng đắng lưỡi khô, “Hôm đó tôi uống say gần chết, người khác đã đưa tôi về, hôm sau tôi mới biết Ngân Nguyệt xảy ra chuyện.
Đệt! Chẳng lẽ không phải là anh?”
Chu Mạnh Ngôn không trả lời vấn đề của anh ta mà hỏi tiếp: “Chuyện bản ghi âm kia là sao?”
“Tôi phát hiện ra trong túi xách của Ngân Nguyệt.” Ngô Phàm sợ Chu Mạnh Ngôn vò đã mẻ lại sứt (1), sẽ thật sự giết chết mình nên đành phải kìm nén cơn giận, “Có lẽ hung thủ không phát hiện ra thứ kia có thể ghi âm nên mới không động đến.”
(1) Vò đã mẻ lại sứt: Một khi đã có khuyết điểm, sai lầm thì mặc kệ luôn, không sửa lại, còn cố ý phát triển theo hướng tệ hơn.
“Là thứ gì?”
“Son môi.” Ngô Phàm vừa trả lời vừa quan sát nét mặt của Chu Mạnh Ngôn, thầm đoán là anh đến đây không phải để phá hủy chứng cứ nhưng chợt nhớ ra chứng cứ đã ở chỗ cảnh sát, anh ta lập tức thấy bình tĩnh hơn, “Ngân Nguyệt làm người đại diện cho một hãng son tên là “Son Môi Tỏ Tình”, nó có thể ghi âm được, loại của Ngân Nguyệt là hàng đặt làm theo yêu cầu, tôi mới đưa cho cô ấy vào lúc sáu giờ sáng hôm đó.”
Vậy là chuyện này đã trở nên dễ hiểu hơn rồi.
Chu Mạnh Ngôn thả anh ta ra: “Anh không nói dối chứ?”
“Tất nhiên là không!” Ngô Phàm bắt đầu giãy giụa, “Mau thả tôi ra.”
Chu Mạnh Ngôn còn chưa xong việc: “Thỏi son trong túi xách đúng không? Túi xách ở đâu? Trong xe à?”
“Ừ, mấy thứ kia là cảnh sát trực tiếp đưa cho tôi.” Ngô Phàm bất đắc dĩ trả lời.
“Đã tìm được hiện trường án mạng đầu tiên chưa?”
“Sao tôi biết được!?” Ngô Phàm cố kiềm chế cơn giận, “Tôi không phải là cảnh sát, sao biết nhiều thế được, sau khi phát hiện ra bản ghi âm, tôi lập tức đưa nó cho Uông Lệnh Phi, còn những chuyện khác thì tôi không biết gì hết!”
Chu Mạnh Ngôn cũng đoán chỉ có thể hỏi được ngần ấy thôi, anh bước đến lục soát người anh ta, lấy ví tiền và tất cả tiền mặt.
Bây giờ Chu Mạnh Ngôn phải bị dồn vào đường cùng rồi mới đúng, không thể để người khác phát hiện ra đang có người giúp đỡ anh được, làm vậy sẽ khiến Chung Thái Lam gặp phiền phức.
“Anh muốn làm gì?” Ngô Phàm hơi sốt ruột, chỉ sợ anh sẽ thật sự liều mạng giết người diệt khẩu.
Tất nhiên là Chu Mạnh Ngôn không có ý định giết Ngô Phàm mà chỉ nhét chìa khóa vào tay anh ta rồi rời đi.
Ngô Phàm vừa vội vừa tức, vất vả lắm mới có thể dùng chìa khóa cắt đứt sợi dây thừng để báo cảnh sát nhưng Chu Mạnh Ngôn đã sớm biến mất, anh ta nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Uông Lệnh Phi.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng trả lời tự động rằng thuê bao đang không nằm trong vùng phủ sóng, sau khi cúp máy, anh ta lại đi tìm số điện thoại của nữ cảnh sát khác, “Alo, cảnh sát Bạch phải không?”
“Xin chào?” Bạch Đào vừa đắp mặt nạ vừa nhắm mắt nghe điện thoại.
“Tôi là Ngô Phàm, vừa nãy Chu Mạnh Ngôn đã tới đây.”
“Gì cơ?” Bạch Đào ngồi bật dậy, vô cùng kinh ngạc: “Anh ta đến tìm anh à? Anh không sao chứ?”
Ngô Phàm kể lại rõ ràng mọi chuyện vừa phát sinh, còn hỏi thêm: “Cảnh sát Bạch, anh ta thật sự là hung thủ sao?”
“Chúng tôi cho rằng Chu Mạnh Ngôn rất đáng nghi.” Tất nhiên Bạch Đào sẽ không nói bừa, nực cười, trước khi có phán quyết của tòa án thì tất cả đều chỉ là nghi phạm mà thôi, “Anh ta hỏi thăm bằng chứng ngoại phạm của anh à?”
Ngô Phàm dừng một lát mới đáp: “Đúng vậy, cảnh sát Bạch, bản ghi âm kia… không phải là giả chứ?”
Bạch Đào đanh giọng: “Vụ án vẫn còn trong quá trình điều tra, tạm thời chúng tôi không thể tiết lộ thông tin ra ngoài.” Nói xong cô ấy lập tức chuyển chủ đề sang chuyện mình muốn biết, “Chu Mạnh Ngôn chỉ lấy bản ghi âm đi thôi à?”
“Cả tiền nữa, những đồ khác…” Ngô Phàm đi một vòng quanh nhà, “Hình như không mất gì cả.”
Bạch Đào nghĩ ngợi hồi lâu rồi gật đầu: “Cảm ơn anh Ngô, bây giờ anh an toàn rồi chứ? Có cần tôi sang đấy kiểm tra không?”
“Không cần.” Ngô Phàm cũng đã bình tĩnh lại rồi, rõ ràng mục đích chính của Chu Mạnh Ngôn là đến tìm bản ghi âm và hỏi thêm manh mối, tạm thời bây giờ anh ta không gặp vấn đề gì nữa, nhưng điều này không cản trở việc anh ta châm chọc Bạch Đào, “Tuy nhiên, vì cảnh sát mãi không bắt được nghi phạm nên tôi mới phải chịu sự uy hiếp này, cảnh sát Bạch, các cô cần phải cố gắng làm việc hơn nữa mới được.”
Ngoài miệng thì Bạch Đào nói xin lỗi nhưng trong lòng lại đang thầm mắng chửi, nếu vụ án của Cao Ngân Nguyệt mà không được điều tra kĩ càng thì vụ án nào mới được tính là kĩ càng đây? Người nhà họ Cao liên tục gây áp lực, ngày nào cô ấy và Uông Lệnh Phi cũng bị giục ít nhất ba lần, từ cục trưởng đến các cảnh sát bình thường xung quanh, ai cũng như Alexander (2) vậy.
(2) Alexander Đại đế: là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia (336 - 323 TCN), nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia.
Trong suốt Triều đại của mình, ông chủ yếu dành thời gian cho quân sự, các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà con người thời đó biết đến trước khi qua đời; và vì thế ông thường được xem là một trong những