Pizza cực kỳ khó ăn.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Chung Thái Lam về cửa hàng mà Chu Mạnh Ngôn chọn, nhưng cân nhắc đến việc nếu cô nói ra thì sẽ khiến anh rất mất mặt nên đành cố gắng ăn thêm mấy miếng nữa.
Kết quả khi Chu Mạnh Ngôn cắn thử một miếng cũng không nhịn được mà nói: “Khó ăn quá.”
Chung Thái Lam: “… Ai bảo anh cứ đòi vào cửa hàng này cơ?”
“Ở đây không có camera giám sát.” Lý do của Chu Mạnh Ngôn rất chính đáng, “Nếu tôi và cô bị quay được đang đi chung với nhau thì sẽ phiền lắm.”
Chung Thái Lam nhìn anh, “Vậy tại sao anh lại đến đây?”
Chu Mạnh Ngôn không trả lời vấn đề này.
Chung Thái Lam hỏi xong thì cũng lập tức cảm thấy hối hận, may mà anh không trả lời, “Có kết quả gì từ bản ghi âm chưa?”
“Là thật.” Chu Mạnh Ngôn thấp giọng nói, “Tôi đã đối chiếu với giọng của Ngân Nguyệt rồi, đúng là giọng của cô ấy, mà cũng không phải cắt ghép.
Bản ghi âm là thật.”
Chung Thái Lam không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ cẩn thận đẩy món cánh gà có vẻ không tệ lắm sang: “Món cánh gà này có vẻ không tệ lắm…”
“Cô không cần an ủi tôi đâu.” Thật ra Chu Mạnh Ngôn đã chuẩn bị tâm lý rồi, anh cố chấp muốn tự phân tích lần nữa cũng chỉ khiến bản thân hết hy vọng mà thôi, bây giờ không còn cớ nào để trốn tránh nữa thì anh lại có thể suy nghĩ một cách khách quan hơn.
Bản ghi âm là thật, nói cách khác thì dù không được ghi lại vào ngày xảy ra chuyện nhưng chắc chắn Cao Ngân Nguyệt đã gặp chuyện như vậy rồi.
Có lẽ tìm được thời gian ghi âm thì sẽ có manh mối rất quan trọng để phá vụ án này.
“Ăn cơm trước đi, về rồi nói sau.” Anh nói xong thì không hề khách sáo dùng nĩa xiên chiếc cánh gà cuối cùng.
Chung Thái Lam: “…” Người này đúng là không biết khách sáo gì cả.
Cơm nước xong xuôi, mưa cũng đã tạnh, phía chân trời còn có cầu vồng cong vút, Chu Mạnh Ngôn lắc lư chiếc ô: “Hình như không cần nữa rồi.”
“Ai bảo thế, dùng để che nắng đi.” Chung Thái Lam nhận ô rồi mở ra, thấy Chu Mạnh Ngôn định bước đến để cầm chuôi ô, cô lập tức cảnh giác tránh xa anh hai bước, “Anh làm gì thế?”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu, ngạc nhiên đáp: “Mở ô.”
“Không cần.”
Chu Mạnh Ngôn nói: “… Cho tôi đi cùng đi, tránh camera giám sát.”
Chung Thái Lam rất xấu hổ: “Ừ được, vậy anh tự che đi.”
Chu Mạnh Ngôn cầm ô, cố ý cúi đầu xuống nhìn cô.
Chung Thái Lam: “???”
“Không có gì.” Ánh mắt Chu Mạnh Ngôn thấp thoáng niềm vui, anh vừa có chút linh cảm về vấn đề mà trước đó bản thân nghĩ mãi không ra, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc để nói thẳng.
Chung Thái Lam khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Tôi không cười.” Chu Mạnh Ngôn hạ khóe môi xuống, nghiêm túc nói: “Tôi đang nghĩ về chuyện bản ghi âm.”
Chung Thái Lam nửa tin nửa ngờ: “Bản ghi âm làm sao?”
“Bản ghi âm là thật, nói cách khác thì bên trong đó cũng có một số thứ là thật.” Chu Mạnh Ngôn chậm rãi lên tiếng: “Tôi đã tìm ra vài thứ rất thú vị.”
“Thứ gì?”
Chu Mạnh Ngôn lắc đầu nói: “Cô phải nghe thì mới biết được.”
“Được thôi.”
Rõ ràng là mới có trận mưa to nhưng mặt trời vừa xuất hiện thì độ ẩm cũng tăng lên, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi bùn đất sau cơn mưa, ven đường có rất nhiều vũng nước, mặt trời chiếu xuống, phản chiếu những gợn sóng lăn tăn.
Chung Thái Lam không hề chú ý đến những điều này, cô giả vờ như đang nhìn đường nhưng thực ra lại nhìn vào bàn tay cầm ô của anh, theo motip chung trong mấy bộ truyện ngôn tình năm đó thì tất nhiên là tay nam chính nào cũng trắng nõn và thon dài, rất hợp để đánh piano, hiển nhiên là Chu Mạnh Ngôn cũng vậy rồi.
Tuy vậy, sự ví von trừu tượng sẽ khác hẳn kích thích thị giác trực tiếp, cô nhìn một lúc lâu, chợt cảm thấy lòng mình xốn xang, muốn vươn tay ra chạm thử một lần xem sẽ có cảm giác như thế nào.
Nhưng cô vẫn kiềm chế, dù sao hiện thực và tưởng tượng cũng khác nhau, tự ý sờ tay con trai thì mặt dày quá rồi.
Trong khi Chung Thái Lam còn đang suy nghĩ lung tung, Chu Mạnh Ngôn đột nhiên đẩy mạnh cô một cái, cô không phản ứng kịp, suýt nữa ngã sấp xuống, may mà sau đó được anh kéo cổ tay thì mới đứng vững được: “Anh…”
Cổ tay cô được anh nắm chặt, cảm giác ấm áp truyền qua làn da mỏng manh khiến trái tim cô ngứa ngáy như bị rôm sảy.
“Tôi không cố ý đẩy cô đâu.” Chu Mạnh Ngôn thấy ánh mắt cô hơi kỳ lạ, vội vàng giải thích, “Có xe đến.”
Lúc này Chung Thái Lam mới hiểu ra, anh vừa giúp cô tránh khỏi việc bị chiếc xe nào đó làm bắn hết nước lên người: “Tôi không trách anh.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Lạ thật, sao vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhỉ? Con gái nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
Chung Thái Lam vẫn đi như bình thường, có điều cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh, ánh mắt cũng tập trung nhìn về phía trước chứ không nhìn anh thêm lần nào nữa.
Cuối cùng, sau bao gian nan thì hai người cũng về đến nhà trọ, Chung Thái Lam đã nghĩ ra chủ đề mới: “Bây giờ nghe đoạn ghi âm à?”
Chu Mạnh Ngôn cúi người mở phần mềm ra, đeo tai nghe cho cô: “Nào.” Đầu tiên, anh mở giọng của Cao Ngân Nguyệt lên, sau khi lọc tạp âm thì giọng cô ấy có vẻ rất chói tai, Chung Thái Lam nghe xong, bất giác cảm thấy nổi hết cả da gà.
Chu Mạnh Ngôn còn kiểm tra cô: “Cô có cảm giác gì?”
“Hả… cảm giác, cảm giác gì cơ?”
Chu Mạnh Ngôn kiên nhẫn giải thích, “Từ góc độ của một cô gái thì cô cảm thấy đây là âm thanh tự nhiên hay là giả tạo?”
Chung Thái Lam ngạc nhiên liếc anh, nghĩ một lát rồi khéo léo trả lời: “Đây đều là suy nghĩ chủ quan, không có ý nghĩa gì cả.”
“À, ý tôi không phải vậy, tôi cứ cảm thấy hơi kỳ lạ.” Chu Mạnh Ngôn nhíu mày, “Nhưng tôi không thể nói rõ là lạ ở đâu được, nói chung là có gì đó...!không đúng."
Chung Thái Lam nói thật: “Tôi không nghe được gì cả.”
“Vậy lát nữa hẵng nói.” Chu Mạnh Ngôn bật lại đoạn âm thanh đã xóa tiếng của Cao Ngân Nguyệt đi.
Lần này, sau khi nghe xong, Chung Thái Lam lập tức có cảm giác muốn bịt tai lại, cô nhíu mày: “Ồn ào quá.” Đoạn ghi âm này rất hỗn loạn, có tiếng va chạm chân tay, tiếng bước chân, tiếng ma sát quần áo, tiếng đồng hồ, tất cả mọi thứ trộn lẫn lại với nhau, sau khi phóng đại lên thì khiến người nghe cảm thấy rất đau đầu và chóng mặt.
“Ừ, tôi cũng thấy những âm thanh này hơi phong phú quá.” Chu Mạnh Ngôn tỏ vẻ đồng ý với cảm giác của cô.
Chung Thái Lam buồn bực hỏi: “Vậy điều cái này chứng tỏ cái gì?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ đến đó.” Anh mở hộp son ra, “Vậy nên tôi mới muốn so sánh thử, ồ, phải ấn thì mới ghi âm được à?”
Chung Thái Lam gật đầu, “Ừ, nếu thả ra thì không được.”
“Lúc nào cũng phải ấn ư? Nhưng cổ tay Ngân Nguyệt có vết hằn, đáng lẽ cô ấy phải bị trói mới đúng.”
“Có thể là sau đó cô ấy đã cởi trói được?”
“Nếu như thế thì trên người cô ấy phải có dấu vết của việc giãy giụa mới đúng.” Chu Mạnh Ngôn vuốt ve thỏi son, càng nghĩ càng thấy lạ, “Hơn nữa, chẳng phải con gái các cô hay thích để son trong túi xách à?”
Chung Thái Lam tự tưởng tượng ra một khung cảnh: “Có thể là túi xách bị đặt trên ghế sofa, sau đó bị đè lên nên đã ghi âm được, cũng có thể là bị tấn công khi đang trang điểm lại, tay vẫn còn cầm son môi, chưa bỏ xuống.”
Cô nói có lý, dù sao cũng chỉ có mỗi Cao Ngân Nguyệt và hung thủ mới biết khung cảnh lúc đó ra sao, Chu Mạnh Ngôn cũng không đặt nặng vấn đề này nữa, “Cứ so sánh thử đi đã, cô làm nhé?”
Chung Thái Lam xua tay, “Hay là anh tự làm đi.”
Chu Mạnh Ngôn ghé sát vào microphone, đọc một chữ: “Xin chào.” Sau đó lại di chuyển microphone ra chỗ khác, nói “xin chào” một lần nữa, giọng nói của anh rất ổn định.
Chung Thái Lam bật cười: “Anh làm vậy không được thật lắm, tâm trạng của cô ấy kịch liệt mà.”
“Cô muốn tôi thở dốc à?” Vốn dĩ Chu Mạnh Ngôn chỉ thuận miệng nói vậy nhưng vừa nói xong, chính anh cũng ngẩn ra: “Đúng rồi!”
Anh nhanh chóng phát lại đoạn ghi âm một lần nữa rồi nói: “Đúng rồi, là tiếng thở, cảm xúc của Ngân Nguyệt kịch liệt như vậy, sao lại không thu được tiếng thở dốc chứ?”
Chung Thái Lam lên tiếng: “Có thể là do microphone kém quá.”
Chu Mạnh Ngôn nhét son vào tay cô: “Cô thử xem.”
“Tôi thở gấp thế nào đây… Này! Anh làm gì thế?” Chung Thái Lam đột nhiên bị anh