Chu Mạnh Ngôn day ấn đường, cảm thấy cực kỳ đau đầu, theo hình hình bây giờ thì có vẻ như anh còn phải gặp Ngô Phàm thêm lần nữa, vấn đề là Ngô Phàm chắc chắn sẽ không chịu phối hợp với anh, mà thủ đoạn lần trước làm một lần rồi, sẽ không có tác dụng nữa.
Hay là lại ra tay từ chỗ Bạch Đào lần nữa nhỉ? Cô ấy là cảnh sát, chắc sẽ dễ nói chuyện hơn Ngô Phàm, nhưng nếu muốn moi được thông tin từ cô ấy thì chỉ dùng viên ngọc vẫn chưa đủ, tuy nhiên… Chẳng phải thứ anh có cũng không chỉ mỗi viên ngọc thôi sao?
Điều này vẫn đáng để mạo hiểm đấy, Chu Mạnh Ngôn sắp xếp lại các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nhưng động tác tay không hề chậm lại, vẫn duy trì tốc độ vài giây kiểm tra xong một bức ảnh.
Trừ một tấm.
Đó là tấm ảnh Lữ Quang chụp trộm hai người, cũng chính là thứ đã giúp Cao Ngân Nguyệt giải quyết khủng hoảng truyền thông.
Trong bức ảnh đó, bóng hình Chu Mạnh Ngôn rất mơ hồ, chỉ nhìn được là anh đang ôm vai cô ấy, hai người thân mật đi trên đường giống như rất nhiều đôi tình nhân khác.
Chu Mạnh Ngôn dừng lại ở tấm nay rất lâu, nhìn qua thì bọn họ yêu nhau như vậy, nhưng liệu tình yêu này có thật hay không?
Anh thật sự yêu Cao Ngân Nguyệt, nhưng Cao Ngân Nguyệt có yêu anh thật không? Những tình cảm khiến anh cảm thấy đau thấu tâm can, những ký ức khiến anh mỉm cười mỗi khi nhớ về đều thật sự tồn tại ư?
Điện thoại rung lên, Chu Mạnh Ngôn lập tức hoàn hồn, đó là tin nhắn của Chung Thái Lam: “Mọi thứ đều thuận lợi chứ? Có cần tôi giúp không?”
Chu Mạnh Ngôn không trả lời, hồi lâu sau mới hỏi lại cô: “Tình cảm của tôi và Ngân Nguyệt có thật không?”
Một lúc lâu sau đầu bên kia mới trả lời: “Nếu là anh của trước kia thì là thật, anh của bây giờ nửa thật nửa giả, còn anh của sau này thì còn tùy vào bản thân anh.”
“Tôi không hiểu lắm.”
“Trước kia anh là người trong truyện, mà những điều trong truyện thì tất nhiên đều là thật rồi.”
“Bây giờ anh sống lại, nhưng mọi thứ đang tiếp tục theo phần mở đầu mà tôi đã viết nên vẫn còn một nửa là sự thật.”
“Khi vụ án này được giải quyết, câu chuyện đó cũng kết thúc, từ đó trở đi anh sẽ hoàn toàn tự do, anh có thể chọn người yêu của anh, chọn việc mình muốn làm.
Còn những chuyện trong quá khứ, nếu anh muốn nó là sự thật thì nó sẽ là sự thật, nếu anh muốn nó là giả thì nó sẽ là giả.”
Chung Thái Lam viết rồi lại xóa, cuối cùng cũng trả lời tin nhắn, trong lòng lại dâng lên nỗi thất vọng, đợi đến khi vụ án này kết thúc, câu chuyện có hồi kết, Chu Mạnh Ngôn cũng chính thức được tự do.
Có điều, đó cũng sẽ là lúc mà cô thật sự mất anh.
Chung Thái Lam không biết nên hy vọng có thể sớm bắt được hung thủ hay cứ hy vọng rằng anh có thể ở lại lâu hơn một chút.
“Biểu cảm này của cậu…” Ôn Nhu đang vùi đầu vào đọc tiểu thuyết, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt phức tạp của bạn mình, cô nàng tò mò hỏi, “Có ai vừa tỏ tình với cậu à?”
Bản lĩnh ngụy trang của Chung Thái Lam lập tức được phát huy, cô mỉm cười: “Cậu nghĩ gì thế, chuyện này có thể chắc?”
“Cũng không phải là không có khả năng, chủ yếu là do cậu… không hiểu phong tình cho lắm.” Ôn Nhu đưa ra bình luận khách quan.
Điều kiện về vẻ ngoài của Chung Thái Lam rất ổn, có khá nhiều chàng trai để ý đến cô nhưng hoặc là cô giả vờ không hiểu, hoặc là từ chối thẳng thừng, vốn dĩ cô cũng chẳng phải người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, sau khi bị từ chối vài lần, mấy chàng trai đó cũng không mặt dày nữa, cứ vậy mà buông xuôi.
Chung Thái Lam đính chính lại việc này: “Không phải là tớ không hiểu mà do không muốn chấp nhận thôi.” Cô dừng một lát rồi nói, “Tớ không nói ra, cứ để người ta đi theo làm người hầu thì không hay cho lắm.”
Ôn Nhu tỏ vẻ khen ngợi hành động này của cô: “Cho cậu một phiếu người tốt này, nhưng mà cậu không muốn yêu đương thật đấy à?”
“Trông tớ giống như đang lừa cậu chắc?”
Ôn Nhu sờ cằm, tạm thời khép quyển tiểu thuyết lại, nghiêm túc nói: “Nếu như cậu nói cậu không thích, tớ tin, cậu nói thích con gái, tớ cũng tin, nhưng cậu nói là không muốn yêu đương thì lại chẳng thuyết phục chút nào.
Cậu chưa nghe người ta nói à? Trong lòng những người nói không muốn yêu đều cất giấu một người nào đó.”
Chung Thái Lam: “…”
Ôn Nhu càng nói càng hăng say: “Cái gì mà không muốn yêu đương, chẳng qua là không có ai lọt nổi vào mắt thôi, nếu có một người đàn ông đẹp trai, gia thế hoành tráng, đối xử với tớ cực kỳ tốt thì tớ sẽ yêu ngay và luôn.
Cho dù bị thiêu chết thì tớ cũng sẽ không bao giờ từ chối!”
Chung Thái Lam quay bút, cúi đầu xuống làm bài: “Vậy cậu đi đi, đêm Thất Tịch này tớ không đi với cậu nữa đâu.”
"Ấy ấy, tớ chỉ đùa thôi mà.” Ôn Nhu làm mặt quỷ, “Đây là một giấc mơ hão huyền, trên thực tế thì chúng ta đều là những chú chó độc thân.”
Chung Thái Lam bình thản nói: “Được rồi, không cần phải cường điệu vấn đề này quá đâu.” Để Ôn Nhu không tiếp tục vòng về chủ đề ngược chó độc thân là đêm Thất Tịch kia nữa, cô đề nghị: “Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta đi ăn đi.”
Vừa nghe nói là ăn cơm, Ôn Nhu lập tức phấn chấn hẳn lên: “Được được, hình như gần đây có một nhà hàng đồ Tây không tệ, chúng ta đến đấy xem thử đi.”
“Đi thôi.” Lúc ra khỏi thư viện, Chung Thái Lam ngoái đầu lại nhìn lên tầng rồi không kìm lòng được mà suy nghĩ, mấy lời cô vừa nói có vẻ hơi thẳng thắn quá, không biết anh có… đau lòng lắm không?
Bạch Đào cảm thấy hôm nay thật xui xẻo.
Sáng sớm cô nàng đã bị cục trưởng gọi vào văn phòng và công bố hai tin xấu: Uông Lệnh Phi bị đâm hai nhát dao, bây giờ vẫn đang nằm viện, cấp trên đánh giá rất cao năng lực của cô ấy, chuẩn bị giao vụ án của Cao Ngân Nguyệt cho cô ấy giải quyết.
Bạch Đào: “…” Nhất định là mọi người đang chơi mình!
Nhân lúc nghỉ trưa, cô ấy đến bệnh viện thăm Uông Lệnh Phi: “Cậu út, cậu có cảm thấy tình hình bây giờ không hợp lý không ạ? Cục trưởng lại bảo cháu giải quyết vụ án này, cháu ư? Một người mới gia nhập đội cảnh sát ư?”
Uông Lệnh Phi che miệng vết thương, ông ta ngồi xuống định giấu giếm: “Ừ, mặc dù nói thế nhưng cháu được ông ngoại nuôi lớn mà, phải biết rằng năm đó ông ngoại cháu đã…”
“Cháu biết năm đó ông ngoại được cả nước mệnh danh là thám tử tài giỏi nhất, nhưng chỉ vì điều này mà cho cháu phụ trách vụ án quan trọng như vậy ạ?” Bạch Đào chống hông: “Cậu nói đi, có phải là bố cháu sang nói chuyện rồi đúng không?”
Uông Lệnh Phi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Bạch Đào cười mỉa: “Năm đó, khi ông ta vứt bỏ mẹ con cháu chắc chẳng quan tâm đến đứa con gái này lắm đâu nhỉ, bây giờ con trai chết rồi thì mới nhớ ra cháu à? Không có cửa đâu!”
Uông Lệnh Phi khuyên nhủ: “Tiểu Đào à, bây giờ bố cháu chỉ còn mỗi đứa con là cháu thôi, nghề cảnh sát thật sự rất nguy hiểm, cháu nhìn cậu đi…”
“Cháu không chấp nhận ông ta đâu.” Bạch Đào nói chắc như đinh đóng cột, “Lúc mẹ cháu bị bệnh rồi qua đời thì không thấy ông ta đâu, sau này ông ta cũng chẳng cần phải xuất hiện trong cuộc sống của cháu nữa.
Làm cảnh sát có gì không tốt chứ, ông ngoại cháu là cảnh sát, cậu là cảnh sát, cháu thừa kế gia nghiệp thì có vấn đề gì chứ? Cậu út, cậu còn khuyên cháu nữa thì cháu sẽ bảo ông ngoại mắng chết cậu.”
Uông Lệnh Phi: “…” Chị gái ông ta mất sớm, bố ông ta lập tức coi đứa cháu ngoại này