Nhiệm vụ ngày hôm nay của Chu Mạnh Ngôn là đến căn hộ Cao Ngân Nguyệt ở và tìm thử xem có thêm manh mối nào không.
Bây giờ nhà Cao Ngân Nguyệt đã phủ đầy bụi, không còn ngăn nắp đẹp đẽ như ngày xưa nữa.
Vì chuyện sáng nay của Chung Thái Lam nên anh đi đến bàn trang điểm đầu tiên, phát hiện ra trong đó có rất nhiều trang sức đẹp đẽ, có mấy món trang sức trị giá vài chục nghìn tệ mà cô ấy cứ nhét bừa bãi khắp nơi như thứ phụ kiện rẻ tiền, không hề giữ gìn chút nào.
Anh tiện tay mở ra xem thì phát hiện có rất nhiều món trang sức đeo tay có thể phối được với chiếc váy kia, nhưng trừ đồng hồ ra thì các loại vòng tay hay nhẫn gì đó đều quá mảnh, nếu để che đi dấu vết nào đó… Chẳng lẽ trước đó cô ấy đã gặp chuyện ư?
Nỗi lo lắng trong lòng Chu Mạnh Ngôn lại càng lớn hơn, anh mở hộp thuốc của Cao Ngân Nguyệt ra xem một lượt, trừ các loại thuốc thông thường cũng chẳng có thuốc gì khác, tìm trong tủ đầu giường thì chỉ thấy một lọ thuốc trị trầm cảm, bên trên có dán nhãn của khoa tâm thần thuộc bệnh viện thành phố.
Chu Mạnh Ngôn lại vào nhà vệ sinh tìm thử, so với Chung Thái Lam thì Cao Ngân Nguyệt có nhiều chai lọ hơn hẳn, trong phút chốc anh còn không phân biệt nổi mấy chai thủy tinh chứa nước hoa hồng hay xịt khoáng gì đó có gì khác nhau, cuối cùng đành chụp hết về cho Chung Thái Lam xem thử.
Đôi khi phải thừa nhận rằng con gái nhìn nhau chuẩn hơn con trai nhìn con gái rất nhiều.
Chu Mạnh Ngôn vừa suy nghĩ vừa tìm đồ trong phòng, ngay cả thùng rác anh cũng không bỏ qua nhưng chẳng có thứ gì đáng chú ý.
Tuy nhiên, có một thứ khiến Chu Mạnh Ngôn cảm thấy kỳ lạ, anh đã tìm thấy một hộp quà được đóng gói rất cẩn thận trong ngăn kéo ở phòng sách của Cao Ngân Nguyệt, bên trên chiếc hộp in logo thiếp vàng của hãng Son Môi Tỏ Tình.
Anh lật miếng lót bên trong ra, quả nhiên phát hiện được một chiếc dây nối dùng để chuyển dữ liệu.
Với những gì Chu Mạnh Ngôn hiểu về Cao Ngân Nguyệt thì cô ấy không phải là người sẽ cẩn thận đến mức đặt món quà này vào hẳn ngăn kéo trong phòng sách mà thường sẽ tiện tay ném đâu đó.
Cô ấy để nó ở đây… là có ý gì?
Chu Mạnh Ngôn nghĩ như vậy rồi thầm nhớ kĩ điểm đáng ngờ này.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, Chu Mạnh Ngôn mở di động ra, trước đó anh đã tắt máy rất lâu để tránh không bị định vị.
Laptop, ổ cứng của Cao Ngân Nguyệt đều đã bị cảnh sát cầm đi hết nhưng mạng internet thì vẫn còn, anh mở bộ định tuyến lên, kết nối mạng.
Hòm mail hiện thông báo có thư chưa đọc, anh mở ra xem thì thấy người gửi là Lâm Hà, vì Spring là thuốc mới xuất hiện nên có rất ít thông tin về nó, nhưng có hai điểm khá đặc trưng: Một, mặc dù sử dụng Spring có tác dụng hỗ trợ tình dục nhưng một khi ngừng sử dụng thì cũng sẽ mất luôn cảm giác đó, nó có tính gây nghiện rất mạnh.
Hai, Spring có tính gây ảo giác nên người dùng có thể sẽ cảm thấy ù tai, đau đầu.
Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Bạch Đào, Bạch Đào còn đang định đi tìm Ngô Phàm, khi nhận được điện thoại của anh thì khá bất ngờ: “Còn có chuyện gì muốn dặn dò à?”
“Tôi đột nhiên nhớ ra là trước kia Ngô Phàm từng nói với tôi rằng anh ta cảm thấy Ngân Nguyệt không ổn lắm, tôi cảm thấy đó có thể là một manh mối.”
Bạch Đào nghe vậy thì nhíu mày: “Anh nghi ngờ cô ấy đã sử dụng Spring từ lâu rồi à?”
“Ừ.” Chu Mạnh Ngôn còn chưa nói hết thì Bạch Đào đã hỏi một tràng như súng liên thanh: “Thật ra tôi muốn hỏi anh một câu, rõ ràng Spring có tác dụng trợ hứng, anh có muốn giải thích gì không?”
Chu Mạnh Ngôn ngừng một lúc mới đáp: “Không.”
Bạch Đào cất giọng đầy ẩn ý: “Anh chắc chứ?”
“Tôi chắc.” Giọng điệu của Chu Mạnh Ngôn rất bình thản, “Khoảng thời gian đó cơ thể cô ấy không tốt lắm, có vấn đề gì à?”
Bạch Đào đáp: “Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi, còn chuyện gì không?”
“Không.” Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Bao lâu nữa thì tôi có thể liên lạc với cô?”
Bạch Đào nghe xong, lạnh lùng đáp: “Tội phạm truy nã nên tự giác một chút, đừng có nghĩ là bây giờ tôi không bắt anh thì anh được đằng chân lân đằng đầu.
Đợi tôi chủ động liên lạc với anh nhé, mấy ngày tới anh đừng rời khỏi thành phố.” Nói xong, cô ấy lập tức cúp máy, thầm cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Chu Mạnh Ngôn làm phiền mình nhiều như vậy, cuối cùng cũng trả thù được rồi, thoải mái thật đấy!
Lúc đi gặp Ngô Phàm, Bạch Đào còn khẽ ngâm nga một ca khúc thiếu nhi, với tư cách là cảnh sát, cô ấy chỉ nói vài ba câu rồi đi thẳng vào vấn đề chính: “Anh Ngô, tôi muốn hỏi xem lúc còn sống Cao Ngân Nguyệt có điểm nào bất thường không? Về mặt sức khỏe ấy?”
Ngô Phàm thở dài, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt lõm sâu xuống: “Cảnh sát Bạch, tôi đã từng nói rồi, khoảng thời gian đó sức khỏe Cao Ngân Nguyệt thật sự không ổn chút nào, lúc quay Mã Lệ Liên, có một cảnh phải rơi xuống nước, cô ấy đã ngâm mình trong nước suốt một ngày một đêm, sau đó bị sốt cao, dù có tiêm thuốc hạ sốt nhưng vẫn không được nghỉ ngơi tử tế, bệnh tình liên tục tái phát, cuộc sống không hề thoải mái chút nào.”
“Thế sau khi quay phim xong thì sao?”
“Sau khi đóng máy, cô ấy…” Ngô Phàm chần chừ một lúc mới nói: “Cô ấy vẫn chưa lập tức thoát vai ngay được, còn tưởng là mình đang đóng phim nên suýt nữa tự sát, sau đó phải đi gặp bác sĩ, uống thuốc rồi mới từ từ hồi phục được.
Nhưng mà cảnh sát Bạch này, cô cũng biết đấy, khoảng thời gian đó cư dân mạng nói rất khó nghe, bệnh đau đầu mất ngủ của cô ấy lại tái phát.”
Bạch Đào gật đầu rồi hỏi tiếp: “Thế trừ mất ngủ và đau đầu ra thì có tình trạng ù tai, nghe nhầm gì đó không?”
“Hình như có.” Ngô Phàm không chắc chắn lắm, “Chuyện này cô nên hỏi Tiểu Mỹ thì hơn, đó là trợ lý của cô ấy.”
Bạch Đào gật đầu: “Anh Ngô, tôi nhớ là trước kia anh đã từng nhắc đến một chuyện, hình như trên người Cao Ngân Nguyệt có dấu vết gì đó bất thường đúng không?”
Ngô Phàm hơi khựng lại.
“Anh Ngô, tại sao lúc đó anh lại nói vậy?” Bạch Đào kiên nhẫn hỏi: “Chắc hẳn là chúng phải có gì đó đặc biệt chứ?”
Một lúc lâu sau Ngô Phàm mới lên tiếng: “Tôi từng thấy thi thể của Cao Ngân Nguyệt, cũng đã thấy những dấu vết trên người cô ấy, lúc đó quả thật tôi không thấy có gì kỳ lạ, còn nghĩ là cô ấy tự sát thật.”
Bạch Đào ngạc nhiên: “Ý của anh là… Cao Ngân Nguyệt đã từng tự sát rồi ư?”
“Tôi không chắc lắm.” Ngô Phàm bất đắc dĩ nói: “Có một lần tôi thấy trên cổ cô ấy có vết bầm tím, mặc dù cô ấy đã đeo khăn lụa để che nhưng nếu đứng gần thì vẫn có thể thấy được, cảnh sát Bạch, cô nghĩ xem, nếu trên cổ có dấu vết như vậy thì ai cũng nghĩ là người này đã tự sát đúng không? Tôi rất sợ, không dám kích thích cô ấy, may mà sau này uống thuốc thì cô ấy dần khá hơn, cũng không còn scandal nào nữa, tôi cứ tưởng là những gì cô ấy làm mất cuối cùng cũng chịu quay lại, rõ ràng là mọi